Chim Pò ơi!
Mẹ xoa đầu tôi, đứa em nhỏ hơn được mẹ ôm vào lòng. Bao giờ mẹ cũng có quà, lúc thì vài quả đào tiên, quả ngoã mẹ hái ở dọc đường, lúc thì vài viên kẹo mút mua ở quán bà Điểm đầu bản. “A! Mẹ về! Mẹ về rồi!... Mẹ về rồi!...”. Cái điệp khúc ấy cứ lặp đi lặp lại mỗi chiều suốt những tháng năm dài tuổi thơ, là giây phút hạnh phúc nhất trong ký ức của chị em tôi.
Minh họa: HIỀN NHÂN. |
Lớn hơn một chút, tôi nằng nặc đòi theo mẹ, phần muốn phụ giúp để mẹ đỡ vất vả, phần tò mò muốn xem cái thế giới bí mật trên núi Sắc Phất mờ sương mẹ vẫn đi về. Mẹ không cho theo, tôi khóc ăn vạ, mấy lần, thương tôi mẹ cho theo. Dốc lại nối dốc, những dãy núi đá trùng trùng điệp điệp hiện ra mờ ảo. Nhìn lên đỉnh núi, mây mù phủ kín tưởng như đất trời liền với nhau một dải. Con đường chỉ là một vệt nhỏ mờ mờ, trơn tuột. Tôi đi sau mẹ, tai ù đi, mồ hôi vã ra ướt đầm nhưng vẫn cố bước. Cái thế giới mà tôi hằng mong đợi hiện dần ra trước mắt, lô nhô, nham nhở những đá là đá. Bao nhiêu tưởng tượng tốt đẹp về nơi làm việc của mẹ vỡ tan tành. Bỗng “Đ…ù…ng!...”, một tiếng nổ vang trời vọng ra từ lòng núi. Mẹ kéo tôi nấp vào một gốc cây lớn.
Sau tiếng nổ, đất đá lở ầm ầm thành một vệt trắng xóa kéo dài từ đỉnh núi xuống khe sâu. Một lúc sau, vài chục người đi ra, người vần đá, người lấy búa đập đá rồi đục. Mẹ bảo đây là bãi khai thác đá quý và đá gốc, đá cảnh, người ta đục để cho những viên đá quý lộ ra. Đầu óc non nớt của tôi hiểu lờ mờ rằng, những viên đá quý lung linh, những hòn đá cảnh, đá phong thủy đủ sắc màu, hình thù được bày trong tủ kính ngoài phố huyện có lần cùng mẹ đi chợ huyện tôi nhìn thấy được lấy từ đây. Công việc của mẹ tôi là dùng gùi cõng những hòn đá đó xuống núi, đến nơi xe công nông có thể vào chở đá đi được. Cái gùi che kín tấm lưng gầy gò. Hòn đá nặng trịch trong gùi dường như quá sức nhưng mẹ vẫn cố để đổi lấy 20 nghìn đồng một chuyến.
Theo sau mẹ, tôi trượt ngã trầy xước hai bàn chân. Xuống đến chân núi, giao đá cho chủ cai bãi đá, mẹ lại lên núi cõng chuyến thứ hai. Tôi không còn đủ sức theo nên ngồi ở gốc cây ven đường đợi. Bất chợt đâu đó, trong lũng núi, phía sau lưng, xung quanh tôi có những tiếng chim Pò ơi cất lên khắc khoải: “Pò ơi!... Pò ơi!...” buồn đến nao lòng. Tự nhiên tôi oà khóc. Mẹ bảo chị em tôi giống con chim Pò ơi. Mẹ kể rằng: Ngày xửa ngày xưa, có một đứa trẻ mồ côi mẹ, một hôm vì quá thèm vải nên đòi cha. Thương con, người cha đi mãi vào rừng sâu, khi thấy cây vải to người cha trèo lên, chẳng may bám vào cành mục rơi xuống và chết. Người con ở nhà chờ mãi, chờ mãi không thấy cha về, nó khóc lạc cả giọng và hóa thành con chim Pò ơi (bố ơi) suốt ngày gọi “Pò ơi!... Pò ơi!...” tìm bố.
Chị em tôi chối nguây nguẩy: “Con không làm con chim Pò ơi đâu, buồn lắm! Con chim Pò ơi không còn cha, không còn mẹ, chúng con vẫn còn có mẹ đấy thôi!...”. Lúc đó, mẹ ôm chúng tôi vào lòng thật chặt. Nhà nghèo, ruộng ít không đủ ăn, bố tôi khăn gói vào rừng sâu tìm vận may. Nhưng cha đào mãi, đào mãi chẳng được viên đá quý nào, đã nghèo lại càng nghèo hơn. Rồi một ngày cha trượt chân rơi xuống vách đá, bỏ lại chị em tôi như con chim Pò ơi trong câu chuyện xưa mẹ kể. Cái ăn cái mặc lại bắt mẹ tôi tìm về nơi cha đã mất, gùi từng hòn đá để mưu sinh.
Sau lần theo mẹ ấy, chiều chiều, chị em tôi vẫn ngóng lên dãy núi Sắc Phất mờ xa, mong mẹ mau mau về kèm theo cảm giác nôn nao, lo lắng. Mẹ về, chị em tôi không còn reo lên sung sướng “A! Mẹ về! Mẹ về rồi!... Mẹ về rồi!...” như trước nữa mà đứa đỡ chiếc gùi trên lưng mẹ, đứa rót nước cho mẹ uống. Chúng tôi thi nhau khoe: “Mẹ ơi con nấu cơm xong rồi”, “Mẹ ơi chúng con khiêng củi để dưới gầm sàn rồi”, “Mẹ ơi con cho gà ăn rồi”. Nhìn mẹ cười hạnh phúc mà tôi nghe lòng mình rưng rưng. Chị em tôi tự nhủ sẽ làm hết việc nhà để mẹ được nghỉ ngơi mỗi lúc đi làm về. Có lẽ chị em tôi chỉ giúp mẹ được những điều nhỏ bé ấy.
Để những đứa con được đi học, gùi đá trên lưng mẹ ngày một nặng hơn. Và mẹ hạnh phúc khi các con dần khôn lớn, đỡ đần cho mẹ. Những buổi chiều ngóng lên trái núi Sắc Phất mờ xa, chờ bóng mẹ đi ra từ màn mây trắng chính là tuổi thơ của tôi, là những ký ức còn mãi theo năm tháng.
Tiếng chim Pò ơi bao năm nay vẫn da diết, khắc khoải: “Pò ơi!... Pò ơi!...”. Giật mình khi thấy chiếc lá vàng rơi, tôi nhận ra mình hạnh phúc khi vẫn còn có mẹ.
Truyện ngắn của Nông Quang Khiêm
Ý kiến bạn đọc (0)