Bên cầu ao soi bóng
Nhớ ngày ấy vào một buổi sáng mùa thu mát mẻ, cũng trên cầu ao này, cô thiếu nữ tên Ngàn ngồi trên cầu ao thả đôi bàn chân nhỏ nhắn xuống làn nước mát lành nghịch ngợm. Mùi ổi chín thơm tho trộn vào gió lan ra không gian làm cô thích thú. Chẳng hiểu chiếc dép để bên cạnh đã rơi xuống ao lúc nào, nổi lập lờ trên mặt nước.
Ảnh minh họa. |
Thời ấy mà có được đôi dép là quý lắm. Đôi dép ấy Ngàn được một người bà con giàu có trên thành phố mua tặng cô cháu gái mình khi ấy bước sang tuổi mười bảy. Ngàn vội vã lấy một cành ổi khô với tay khều, chới với rồi cả người rơi ùm xuống ao... Đang vùng vẫy thì một vòng tay rắn chắc túm lấy cô...
Bà Ngàn quen ông Hoài từ hôm ấy.
***
Hoài nắm lấy tay Ngàn, bàn tay thon thả trắng ngần nằm trong lòng tay Hoài mềm mại và mát mẻ. Kể từ hôm cứu Ngàn, Hoài thường thao thức hằng đêm chỉ ước ao gặp mặt người con gái ấy, người đã làm cho Hoài ngày đêm thương nhớ. Cái giây phút chạm vào thân thể người con gái mới lớn làm anh không thể nào quên được. Đó là lần đầu tiên Hoài được gần gũi một người con gái.
Nhưng cái cảm xúc va chạm da thịt ấy có lẽ không phải là điều làm anh khao khát gặp gỡ, mà vì khuôn mặt xinh xắn như một thiên thần, đôi mắt long lanh của Ngàn đã khiến anh mê mẩn. Và rồi những lần kiếm cớ đi qua nhà Ngàn đã cho hai người có những dịp để gặp mặt và chuyện trò, để rồi lại nhớ nhung. Mặc dù chỉ gặp mặt qua quýt, nói vài câu vội vã nhưng dường như cả hai đã đều hướng về nhau, họ chỉ cần những phút giây ngắn ngủi như thế để rồi đêm đến họ lại hẹn hò bên chiếc cầu ao nho nhỏ.
- Sao anh liều thế?
Ngàn thì thào. Ngàn chỉ dám nói khe khẽ, đôi khi không thành tiếng vì cô sợ bố nghe tiếng, mặc dù cầu ao cách nhà một quãng vườn cây bưởi, chanh sum suê. Nhưng nhỡ đâu bố lại vô tình đi ra đây thì sao. Bố vốn là người gia trưởng và khó tính, lơ mơ là bị bố cho ăn đòn chứ chẳng đùa. Cứ thế hai người ngồi bên nhau mà tim Ngàn cứ đập thình thịch.
- Em bảo anh liều là sao? Dám yêu con nhà giàu à? - Hoài cười và quay sang nhìn Ngàn một cách dịu dàng.
- Anh này! Em nói là anh không sợ bố em bắt gặp hai đứa mình hay sao?
- Không. Bố em có lấy roi mây đánh lằn lưng, què chân thì anh vẫn cứ liều…
- Thật không?
- Thật chứ.
Ông Hoài sau phút ngỡ ngàng thì niềm vui ùa về trong lòng. Hạnh phúc xen lẫn hối hận, ăn năn trào lên trong ông. Còn bà Ngàn, sau bao năm hy vọng, ngóng chờ, bây giờ lòng bà thật thanh thản. Một làn gió mát từ mặt ao thổi lên làm những cành cây ven bờ xào xạc. Trên cầu ao, hai bóng người yên lặng ngồi bên nhau, cùng dõi mắt ngắm không gian yên bình. Mặt nước rung rinh in bóng hai người... |
Hoài vừa nói vừa nắm nhè nhẹ bàn tay Ngàn. Một cảm giác ấm áp yêu thương lan khắp cơ thể hai người trẻ làm họ thấy vững lòng. Lần nào cũng vậy, để gặp được người yêu là Hoài lại phải vác thuyền nan từ phía đồng sâu lên con đường giữa đồng tiến về phía ao nhà Ngàn, thả xuống nước, nhẹ nhàng bơi đến bên cầu ao.
Tin Hoài có giấy báo nhập ngũ làm Ngàn bật khóc. Ngàn cứ ngỡ rằng Hoài là con một thì được ưu tiên vậy mà Hoài vẫn phải vào bộ đội. Vẫn biết là thời chiến thân trai tráng ra chiến trường đánh giặc là một việc vẻ vang vậy mà Hoài thấy buồn, buồn vì rồi đây Hoài sẽ phải xa Ngàn và biết đâu anh ấy sẽ không về nữa. Hai người ngồi lặng bên cầu ao, rồi họ siết lấy nhau. Hoài đặt lên môi Ngàn một nụ hôn bỏng cháy, nụ hôn ướp vào ngạt ngào hương bưởi...
Và rồi, họ đã trao nhau những khát khao, những gìn giữ, những yêu thương…
Và rồi, Hoài lên đường ra chiến trường.
***
Bà Ngàn vẫn sống trong căn nhà xưa, căn nhà bố mẹ bà để lại. Bà chỉ có một mình sớm tối vào ra, làm vườn và cắt cỏ chăm cho đàn cá dưới ao. Thằng con trai trên thành phố thi thoảng lại lái ô tô đưa vợ con về thăm mẹ. Nó bảo bà dọn lên ở với vợ chồng nó chứ một mình ở quê nó không yên tâm. Bà không đồng ý, bà chỉ vài lần chiều lòng con mà lên chơi dăm bữa nửa tháng rồi lại đòi về nhà. Thằng con trai tuy thương mẹ nhưng cũng phải chiều vì nó hiểu mẹ thích sống ở quê, thích làm lụng và nhất là bà nhớ cái ao cá đã gắn bó với bà từ tấm bé.
Bà Ngàn thường ngồi bên cầu ao ngắm đàn cá tranh nhau ăn cỏ rào rào rồi cười một mình. Nơi cầu ao bà Ngàn có thể nhìn ra con đường dẫn ra cánh đồng thênh thang, bà nhìn lên khu vườn xanh mát bóng cây, bà nhìn làn nước mát trong lăn tăn sóng để thấy tâm hồn mình bình yên. Hình ảnh đôi dép ngày nào vẫn chập chờn trước mắt làm bà thấy nhớ.
Nỗi nhớ có lúc ùa đến bất ngờ làm bà ngột thở, cũng có lúc nó đến thật dịu dàng như ánh mắt người ấy, nó làm bà như trẻ lại, khuôn mặt bà giãn ra đầy thanh thản. Rồi những ngày xưa cứ chầm chậm hiện về: Đó là những đêm trăng, cũng trên chiếc cầu ao này bà vịn tay người ấy, ngả đầu vào vai người ấy, tin tưởng và yêu thương...
Tiếng cá ăn rào rào, tiếng cá quẫy lõm bõm làm cho bà Ngàn thấy thư giãn. Kể ra một năm cái ao này cũng thu về một món tiền kha khá. Đối với một bà lão sống một mình nơi thôn quê thì đó là một khoản thu nhập cao. Cá nhà bà nuôi bằng rau cỏ nên được cánh lái buôn đến tận nơi mua, vài nhà hàng còn tranh nhau, có lần còn cãi vã chỉ vì một con cá to. Mỗi lần kéo lưới bắt cá, bà thường để lại vài con gửi lên thành phố cho con trai.
Bà nhớ có lần nó về đúng dịp kéo lưới, đang lúc xách hai con cá đang giãy đành đạch thì bỗng nhiên nó hỏi bà, vẫn câu hỏi về người bố mà nó chưa từng biết mặt. Câu hỏi ấy lặp đi lặp lại từ hồi nó còn nhỏ cho tới tận bây giờ nên không làm cho bà Ngàn thấy bất ngờ, nhưng nó như một lưỡi dao sắc lạnh cứa vào lòng bà một nỗi xót xa. Bà thấy thương con quá. Và với một vẻ bình thản, bà vẫn trả lời con như mọi lần, rằng bố nó sẽ sớm về thôi.
***
Ông Hoài bước đến căn nhà mà bao nhiêu năm vẫn in đậm trong tâm trí. Nơi đây vẫn thế, hầu như không thay đổi mấy. Ông đưa mắt tìm người, nhưng vắng vẻ quá. Bước chân vô định đưa ông đi qua vườn bưởi xanh um, rồi ông đã có mặt trước cầu ao. Một người phụ nữ đang ngồi trên cầu ao, quay lưng lại phía ông, mặt người ấy hướng về phía trước nơi mặt nước gợn sóng lăn tăn.
Không nhìn được mặt người ấy nhưng ông vẫn thấy rất quen, cái dáng ngồi và thân hình đã già nua nhưng ông thì vẫn nhận ra người xưa. Ngực ông như ngộp thở, quả tim dường như loạn nhịp làm cho ông trong phút chốc choáng váng. Bao nhiêu cảm xúc đan xen: Mừng vui, hồi hộp, lo âu… rồi cả có lỗi làm cho ông đứng lặng và không biết phải làm gì.
Người phụ nữ đột nhiên quay lại, khuôn mặt tỏ vẻ bất ngờ nhìn ông Hoài. Hai người cứ đứng thế khá lâu rồi ông Hoài như choàng tỉnh sau giây phút bồi hồi. ông tiến xuống cầu ao, mạnh dạn nắm lấy bàn tay xương xẩu của bà Ngàn. Cứ tưởng người đàn ông bao năm chinh chiến, xông pha bom đạn, cảm xúc đã chai cứng mà giây phút này cũng không thể ngăn được hai dòng nước mắt cứ thế lăn dài trên má.
- Ngàn! Bà Ngàn!
Lời nói thốt lên rồi sau đó nghẹn lại nơi cổ họng. Ông Hoài thấy mình có tội với bà Ngàn. Những lời thề thốt năm nào ông đã bỏ lại sau lưng để lấy người con gái khác làm vợ, đó là con của thủ trưởng nơi đơn vị ông công tác, người mà ông mang ơn cả đời. Ở đời, đôi khi người ta chợt quên đi lời hứa để nắm lấy một cơ hội nào đó mà làm cho người khác phải chịu thiệt thòi, buồn khổ.
Nhưng cuộc sống đôi khi cứ cuốn người ta đi mà không cho họ kịp ngoái đầu nhìn lại. Thực tình, hình ảnh của bà Ngàn vẫn lấp ló, ẩn hiện trong suốt năm tháng, chặng đường ông đã trải qua. Còn bà Ngàn, trong lòng bà đã từng trách móc người đàn ông phụ bạc khi biết tin người ấy còn sống, công danh, gia đình đều tốt đẹp. Nhưng thời gian, tuổi tác đã cho bà bình tâm lại, sự oán hờn, trách móc cũng theo thời gian mà mờ dần đi, để rồi niềm hy vọng và vị tha lớn dần lên. Bà luôn mong đến một ngày người cũ quay về, để con trai bà được nhận bố...
- Ông đã về rồi sao!
- Vâng. Tôi về để mong bà tha lỗi. Tôi đã là một kẻ chẳng ra gì…
- Thôi. Tôi biết ông định nói gì rồi - Bà Ngàn ngắt lời ông Hoài và nhìn vào khuôn mặt ông với một vẻ thanh thản, ánh mắt chứa sự bao dung và ấm áp.
- Chúng ta đều đã già hết rồi. Trách móc, hận thù thì cũng ích gì hả ông. Hãy bỏ qua mọi thứ để cho con chúng ta sớm biết mặt bố mình ông ạ.
- Con… Tôi và bà đã có…
- Vâng. Đúng thế. Lựa dịp phù hợp tôi sẽ điện cho thằng Vọng về.
Ông Hoài sau phút ngỡ ngàng thì niềm vui ngập tràn trong lòng. Hạnh phúc xen lẫn sự hối hận, ăn năn trào lên trong ông. Còn bà Ngàn, sau bao năm hy vọng, ngóng chờ, bây giờ lòng bà thật thanh thản. Một làn gió mát từ mặt ao thổi lên làm những cành cây ven bờ xào xạc. Trên cầu ao, hai bóng người yên lặng ngồi bên nhau, cùng dõi mắt ngắm không gian yên bình. Mặt nước rung rinh in bóng hai người...
Truyện ngắn của Lê Minh Hải
Ý kiến bạn đọc (0)