Cánh chim lạc lối
BẮC GIANG - Người ta vẫn bảo Hân là cô gái đẹp nhất xóm Ngụ, thậm chí cả xã này khó ai sánh kịp.
Sở hữu vẻ đẹp nổi bật, Hân trở thành tâm điểm của bao ánh nhìn. Từ tuổi trăng tròn, Hân đã phải làm quen với những ánh nhìn vừa say mê, vừa khao khát mỗi khi ra chợ hay đi qua cổng làng. Đám trai trẻ trong xóm Ngụ chẳng ngại buông lời bông đùa, trêu ghẹo. Dần dà, những lời nói ấy trở nên suồng sã, những ánh mắt trở nên trơ trẽn hơn. Mỗi lần đi ngang đám thanh niên tụ tập bên quán nước đầu làng, Hân lại nghe những tiếng huýt sáo, tiếng gọi với theo đầy ẩn ý. Có khi, chúng còn vờ va chạm, rồi cười cợt trước vẻ mặt bối rối của cô. Những lúc ấy, Hân chỉ cúi đầu bước vội, siết chặt vạt áo. Một ngày, tin Hân đỗ tiếp viên hàng không khiến cả xóm Ngụ vỡ òa.
![]() |
Minh họa: TQ. |
Một cô gái từ miền sơn cước, lớn lên cùng những lối mòn đất đỏ, quen với sương sớm và bùn non, giờ lại sắp sửa khoác lên mình bộ đồng phục thanh lịch, sải bước giữa những sân bay hoa lệ. Mẹ Hân mừng vui lẫn lộn, cứ lật qua lật lại tờ thư báo trúng tuyển như sợ chỉ là giấc mơ. Bà con lối xóm ghé sang, người chúc mừng, kẻ tròn mắt ngạc nhiên. Mấy gã trai trước đây hay trêu ghẹo Hân bỗng dưng im bặt, có người cười gượng gạo, có kẻ lại tiếc ngẩn ngơ. Hân chẳng bận tâm. Cô chỉ nhìn về phía trước, một chân trời mới đang vẫy gọi, nơi bầu trời xanh thẳm đang đón đợi cô với bao giấc mơ còn dang dở.
Từ nhỏ, Hân đã ao ước được bay trên bầu trời mỗi ngày. Mỗi lần ngước nhìn những chiếc máy bay lao vút qua khoảng trời xanh thẳm, cô lại háo hức reo lên, đôi mắt sáng rực như thể nhìn thấy một phép màu. Ở miền sơn cước này, những thứ như tàu điện, cao ốc hay sân bay đều là điều gì đó xa lạ. Trong trái tim non nớt của Hân, giấc mơ ấy đã nhen nhóm từ lâu. Mỗi buổi chiều theo mẹ ra đồng, Hân thường lặng lẽ nhìn chân trời, nơi hoàng hôn đỏ rực hòa cùng những cánh chim chao liệng. Có lần, cô khẽ hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, máy bay bay cao vậy, có nhìn thấy làng mình không?
Mẹ cười hiền, xoa đầu con gái:
- Lớn lên con tự bay rồi nhìn thử xem!
Từ đó, Hân luôn ấp ủ quyết tâm. Khi bạn bè còn loay hoay chọn con đường ổn định, cô chăm chỉ học tiếng Anh, chăm chút cho ngoại hình và rèn luyện phong thái của một tiếp viên hàng không tương lai. Không ai tin một cô gái quê lại có thể chạm đến ước mơ ấy. Ngày đầu xuống Thủ đô nhận việc, mẹ loay hoay chuẩn bị hết thứ này đến thứ khác, cứ sợ con gái đi xa thiếu thốn đủ đường. Bà gói ghém nào ít cá khô, chút măng rừng, hũ muối vừng quen thuộc, rồi cả mấy bộ quần áo mới mua vội từ chợ huyện, dặn đi dặn lại:
- Ở đó không như ở quê đâu con ạ, cái gì cũng đắt đỏ, mang đi mà ăn dần. Với lại, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy!
Hân vừa cười vừa ôm lấy mẹ, bảo rằng trên thành phố chẳng thiếu gì cả, nhưng bà vẫn nhét thêm một chai dầu gió vào túi, cứ như thể sợ con gái bé bỏng của mình lạc vào một thế giới xa lạ, không ai chăm sóc. Bố ra bàn thờ tổ tiên, châm nén hương, thì thầm khấn vái điều gì đó. Khi Hân ra xe, ông đứng ở bến xe nhìn theo, đôi mắt ánh lên niềm tự hào xen lẫn lo lắng.
Thời gian đầu, những chuyến bay còn thưa thớt, lịch làm việc chưa quá dày đặc, cô vẫn còn giữ thói quen xách ba lô lên chuyến xe khách đường dài, háo hức trở về thăm bố mẹ. Mỗi lần về, mẹ lại hỏi han đủ thứ, từ công việc, ăn uống, đến cả chuyện ngủ nghỉ. Bố châm thêm củi vào bếp, tự tay gắp cho con miếng cá ngon nhất. Hân biết ông thương nhớ cô nhiều thế nào. Nhưng rồi, công việc ngày một bận rộn hơn. Các mối quan hệ mới dần xuất hiện. Cô bắt đầu quen với nhịp sống nhanh, với những đêm muộn trên bầu trời và những ngày dài rong ruổi nơi đất khách. Những chuyến về nhà cứ cách nhau dài hơn, đến khi chợt nhận ra, cô đã không về quê suốt mấy tháng trời.
Người trong xóm Ngụ rỉ tai nhau rằng Hân giờ đã khác xưa nhiều lắm, chẳng còn là cô gái chân quê ngày nào. Trên mạng xã hội, Hân có hơn 300 nghìn lượt theo dõi. Mỗi bức ảnh đăng lên đều thu hút hàng nghìn lượt thích cùng vô số lời khen có cánh. Ở đấy, người ta thấy một Hân hoàn toàn khác, là một cô gái kiêu sa trong những bộ váy hàng hiệu, bước ra từ những khách sạn xa hoa, hoặc xuất hiện rạng rỡ giữa những bữa tiệc lung linh, vây quanh là những gương mặt nổi tiếng trong giới thời trang và giải trí.
- Đúng là đổi đời rồi, ai mà nhận ra con bé nhà ông Lâm nữa.
- Ngày trước nó cũng đẹp thật, nhưng ai mà ngờ giờ lại sang chảnh đến thế.
- Chắc làm tiếp viên hàng không sướng lắm, gặp toàn người giàu sang.
Có tiền, Hân sửa lại căn nhà cũ của bố mẹ, thay mái ngói đã dột nát bằng lớp ngói mới đỏ tươi, lát lại nền gạch cho phẳng phiu, dựng thêm gian bếp để mẹ không còn phải nấu nướng trong góc nhà tối tăm như trước. Hôm căn nhà hoàn thiện, mẹ cô cứ đi đi lại lại, sờ tay lên từng cánh cửa mới sơn, xuýt xoa mãi. Bố vẫn vậy, trầm lặng như mọi khi. Ông tựa lưng vào chiếc ghế gỗ cũ, châm điếu thuốc rồi chậm rãi phả ra làn khói mờ đục. Tuy không nói lời nào, nhưng Hân biết trong lòng ông đang rất vui. Không chỉ sửa sang nhà cửa, Hân còn chu cấp cho đứa em trai đi du học. Ngày tiễn em ra sân bay, mẹ cô rưng rưng nước mắt, vừa mừng vừa lo, nắm chặt tay Hân nói khẽ:
- Nhờ con mà thằng Hải mới có cơ hội này. Nhà mình nghèo, ngày xưa bố mẹ đâu dám mơ chuyện cho con cái đi xa học hành...
Nhìn dáng em trai khuất dần nơi cửa kiểm tra an ninh, Hân chợt thấy lòng mình nhẹ nhõm. Ít nhất, cô cảm thấy những vất vả, áp lực mà mình gánh chịu nơi phố thị không phải là vô nghĩa. Cô nhớ như in chuyến bay đầu tiên, cảm giác hồi hộp khi khoác lên mình bộ đồng phục tiếp viên hàng không, nụ cười nở trên môi dù lòng bàn tay vẫn âm ẩm mồ hôi. Sau một thời gian ngắn, cô nhận ra nghề này không hề dễ dàng như ngày nhỏ cô từng tưởng tượng. Trước khi được chính thức bay, Hân phải trải qua một khóa đào tạo khắc nghiệt. Không còn những giấc mơ bay lượn lãng mạn, thay vào đó là hàng tháng trời học về an toàn bay, kỹ năng sơ cứu, cách xử lý tình huống khẩn cấp, thậm chí còn phải học cách dập lửa, thoát hiểm, cấp cứu hành khách ngay trên không trung.
Có những bài huấn luyện khiến cô rã rời. Một lần, trong buổi thực hành mô phỏng sự cố, Hân phải học cách mở cửa thoát hiểm trong vòng chưa đầy 90 giây, trèo xuống cầu phao trong điều kiện giả lập khẩn cấp. Tốc độ, sự bình tĩnh và kỹ năng chính xác là điều kiện tiên quyết để vượt qua. Những ai chậm chạp hay hoảng loạn sẽ bị loại ngay lập tức.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất là lần tập huấn trong môi trường thiếu dưỡng khí. Khi chỉ còn lại lượng oxy tối thiểu, đầu óc cô choáng váng, mắt mờ đi, nhưng cô phải cố gắng nhớ quy trình đeo mặt nạ và hướng dẫn hành khách. Chỉ khi hoàn thành bài kiểm tra, cô mới ngã phịch xuống ghế, tim đập thình thịch. Lúc ấy, cô mới hiểu: Tiếp viên hàng không không chỉ đơn thuần là công việc phục vụ trên không, mà còn là người bảo vệ an toàn cho hàng trăm hành khách trong mỗi chuyến bay.
Hân trở về xóm Ngụ vào một ngày đầy nắng, khi ánh mặt trời đổ vàng rực rỡ lên từng tán cây, len lỏi qua mái ngói rêu phong, khiến cả vùng quê như được phủ một lớp ánh sáng yên bình. Chiều muộn, xóm Ngụ dần chìm trong sắc hoàng hôn rực rỡ. Ánh mặt trời đỏ ối đổ dài bóng cây gạo đầu làng. Trước hiên, mẹ Hân ngồi lặng lẽ. Tờ báo cũ nằm im trên bàn.
Bà nhìn về phía con đường đất chạy dài ra cánh đồng xa. Con đường ấy, năm xưa, Hân đã rời đi với bao ước mơ, rồi cũng chính con đường ấy, liệu có ngày đưa con gái bà trở về? Vừa thấy bóng dáng con gái, mẹ Hân đã cất lời vồn vã: "Con về rồi đấy à?". Ánh nhìn trìu mến của mẹ lướt qua Hân, từ mái tóc dài hơi rối đến bộ quần jeans giản dị và chiếc áo sơ mi đơn thuần.
Cũng mùa hoa gạo nở ba năm trước, mẹ Hân cùng mấy bà con lối xóm đang ngồi trước hiên nhà, rôm rả những câu chuyện làng trên xóm dưới thì bị cắt ngang khi thằng Tính, cậu trai hàng xóm, hớt hải lao vào, hơi thở đứt quãng, tay run run chìa tờ báo mới: "Triệt phá thế giới ngầm của Tú bà bay trên mây". Cả nhóm người đổ dồn ánh mắt vào bài báo, rồi lặng đi. Trong tấm hình mờ mờ kia, gương mặt thanh tú ấy, dù bị che khuất một phần, vẫn không thể nhầm lẫn. Mặc dù tên nhân vật được viết tắt là T.T.H, nhưng chẳng ai trong xóm Ngụ là không hiểu.
Đó chính là Trần Tú Hân - cô gái năm nào vẫn còn ngồi dưới gốc cây gạo đầu làng, cười trong veo như ánh nắng mùa thu. Họ không thể tin nổi rằng, Hân - cô tiếp viên hàng không từng được cả làng tự hào lại là kẻ đứng sau một "thế giới ngầm" mại dâm 4.0, nơi những cô gái trẻ bị lôi kéo, bị thao túng như những quân cờ trong tay kẻ điều khiển. Khi bị bắt giữ, Hân đã quản lý hơn 30 gái bán dâm, trong đó có cả những nữ tiếp viên hàng không, người mẫu ảnh nổi tiếng với giá tiền cao ngất ngưởng.
Không dừng lại ở đó, Hân còn nghĩ ra cách biến những cô gái trong đường dây của mình thành những "nữ thần đồng phục" - bắt họ mặc trang phục tiếp viên hàng không của nhiều hãng khác nhau, chụp ảnh gửi cho khách để tăng sức hút, nâng giá khi giao dịch. Tờ báo run lên trong tay. Mẹ Hân lặng người, miếng trầu trên môi đã nhạt thếch, rơi xuống đất lúc nào chẳng hay… Xóm Ngụ lại một phen nữa rộn lên vì tin nóng. Tú bà từng bay trên mây đã có cú đáp khẩn cấp vào vòng lao lý.
Giờ đây, xóm Ngụ vẫn vậy, yên bình như thuở nào, chỉ có trong lòng cô là đã khác. Sau những tháng ngày lầm lỡ, cô trở về không chỉ để tìm lại chính mình mà còn để làm lại từ đầu. Sáng hôm sau, Hân theo mẹ ra chợ. Dưới mái chợ cũ kỹ, có người nhìn cô bằng ánh mắt ái ngại, có người gật đầu chào, có người lặng lẽ quay đi. Hân hiểu, niềm tin không phải thứ có thể giành lại trong một sớm một chiều.
Dần dà, người ta quen với hình ảnh Hân tất bật phụ mẹ buôn bán ngoài chợ, hay lặng lẽ ngồi dưới gốc cây gạo, cặm cụi viết nhật ký, viết về những gì đã qua, về những bài học mà cuộc đời dạy cho cô bằng những cú ngã đau đớn nhất. Một chiều, khi Hân đang rửa những chậu cây nhỏ trước hiên nhà, thằng Tính chạy tới, chìa ra một tờ báo mới với tiêu đề: "Khi một cánh chim lạc lối tìm về tổ ấm". Lại một lần nữa cô xuất hiện trên báo, nhưng lần này không phải bị phanh phui tội lỗi, mà là trong một bài viết về sự thay đổi, về nghị lực vươn lên sau sai lầm.
Hân khẽ mỉm cười, ngước nhìn bầu trời cao vợi. Gió vẫn thổi, nắng vẫn vàng. Quá khứ có thể níu chân cô một đoạn đường, nhưng không thể ngăn cô bước tiếp. Phía trước, một hành trình mới đang đợi, với những ngày nắng trong và cả những cơn mưa bất chợt nhưng lần này, cô sẽ không còn lạc lối.
Ý kiến bạn đọc (0)