Thanh minh
Đã hơn mười giờ đêm. Người đàn ông ngồi sụp bên chiếc xe cà tàng, đôi chân lạnh buốt vì thấm sương. Tưởng tượng cảnh ở nhà, có lẽ bà Miên, vợ ông đang sốt ruột chờ chồng, còn cái Thanh chắc đang giục mẹ nó đi tìm bố. Lòng ông như lửa đốt. Rồi lại lạnh ngắt trống trải. Nỗi buồn dâng ngập trong tim, giằng xé mãnh liệt tâm can.
Minh họa: Đinh Hương. |
Người đàn ông vốn hiền lành, an phận giờ sắp nổi loạn bởi nỗi đau âm thầm, nó khiến ông bừng tỉnh, nhận ra tình cảnh, thân phận trong guồng quay của tiền bạc, nơi mà thước đo con người được tính bằng tiền tài, địa vị. Mà ông chẳng có gì sất trong guồng quay đó! Ông châm điếu thuốc, rít hơi dài cho bớt lạnh, bắt đầu lấy toàn bộ sinh lực để đi đến một quyết định liều lĩnh.
Cơn gió mạnh ào tới, tiếng gió thổi u u nghe rờn rợn, mang theo hơi nước, báo hiệu trời sắp giông. Ừ, trời giông thì càng thuận cho việc sắp tới mà! Người đàn ông lẩm nhẩm.
Nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, lòng ông đau xót xa! Khi cái Thanh, con gái ông vui mừng thông báo, bố mẹ người yêu nó sẽ đến thăm nhà nói chuyện! Vợ chồng ông tất bật soạn mâm cơm, trước là cúng tổ tiên, sau rồi có ý mời ông bà ấy ở lại xơi cùng. Nghe con cái Thanh kể, thì gia đình bên ấy là quan chức, có ngôi biệt thự lớn ở khu đô thị sinh thái lớn nhất tỉnh. Người yêu cái Thanh là con trưởng, đang giữ chức Trưởng phòng ở một Sở to đùng.
Ừ thì nó xinh đẹp, học hành đàng hoàng, công việc tuy không cao sang nhưng cũng là giáo viên trung học cơ sở ở một huyện ven thành phố, vậy là tương đối. Có điều ông gờn gợn, đó là hôm trước người hàng xóm cùng quê khi thấy Thanh và người yêu nó đi với nhau, bảo: "Tôi vốn họ xa với nhà bên đó, bố mẹ người yêu cái Thanh nổi tiếng quan cách, kỹ tính!". Nhưng ông gạt phắt "Chúng nó yêu nhau, chúng nó mới là người quyết định. Mà nếu ông bà ấy không đồng ý thì họ đến thăm nhà làm gì!"
Chiếc xe hơi bóng lộn màu đen đỗ xịch trước cái cổng bé tí, bố mẹ Đồng xuống xe, vẻ mặt lạnh tanh, vừa ngồi xuống ghế, chưa uống chén trà nóng hổi mà ông cẩn thận hãm kỹ, đặt trịnh trọng, bà mẹ của Đồng đã vào thẳng vấn đề: "Hôm nay, tôi đến để gặp ông bà về chuyện của hai đứa!". Ông phấn khởi giục bà xuống bếp xem cơm nước thế nào, rồi tiếp tục nhắc ông bà cứ nói tiếp đi. Bà ấy nghiêm mặt, nhìn bao quát gia cảnh, ánh mắt coi thường, miệt thị "Nghe nói bà nhà thì làm nghề nông, còn ông thì làm nghề bốc mộ thuê phải không?".
Ông ngại ngùng "Vâng, chả giấu gì ông bà, hoàn cảnh chúng tôi còn nhiều khó khăn, được cái cháu Thanh nó ngoan ngoãn chăm chỉ từ bé...". "Thôi việc đấy thì ông khỏi phải nói, chúng tôi đâu có nhiều thì giờ! Vì các cháu nó cũng sâu đậm rồi mới báo cho tôi nên chúng tôi chỉ còn cách đến gặp, xin ông bà khuyên cháu đừng qua lại với con trai tôi, gia đình hai bên không môn đăng hộ đối thì các cháu không thể bền được ông ạ!"
Ông bố Đồng tiếp ngay lời: “Vợ chồng tôi chỉ có duy nhất đứa con trai. Tôi nói thật, con gái ông bà đừng hy vọng mồi chài con tôi để đổi đời giúp ông bà nhé. Không có chuyện ấy đâu! Ông bà cũng tự ngẫm hoàn cảnh nhà mình đi. Kể cả thằng Đồng có cãi lời, thì chúng tôi cũng không bao giờ đồng ý!”
Như cả thùng nước lạnh ào xuống đầu ông, cái Thanh bật khóc chạy vào trong, thằng Đồng cũng bị bất ngờ, đứng như trời trồng. Ông biết, nó sẽ không đời nào đánh đổi vì con gái ông đâu. Mâm cơm trên tay vợ ông rơi xoảng xuống đất, bát đĩa thức ăn tan tành.
Chiếc xe hơi lăn bánh để lại chút khói mờ trong tiếng nức nở của vợ ông, tiếng khóc nghẹn ngào của đứa con gái tội nghiệp, ông nhìn quanh, thằng Đồng cũng đã biến mất!
Ông lao ra khỏi nhà, bỏ lại phía sau tiếng khóc của mẹ con Thanh.
Ông uống gần cạn chai rượu! Ờ thì họ có nói sai đâu. Thời trai tráng, trong khi bằng tuổi, bạn bè ông đã vợ con nhà cửa đề huề. Còn ông, phận mồ côi, chẳng ai dám lấy làm chồng, rồi thì gặp mẹ cái Thanh cũng mồ côi, lại quá lứa lỡ thì, thôi thì để nương tựa nhau. Hai ông bà đẻ được mỗi cái Thanh, vì quá nghèo nên cũng chỉ mong con học hành nên người. Con cái Thanh nó thật ngoan, mà càng thấy nó ngoan hiền, ông càng thương nó đến quắt lòng...
Ông lại tu ngụm rượu nữa, chai rượu trắng với khổ thịt luộc sáng nay được đội mai táng của xã chia phần, định mang về cho vợ con mà lúc đêm vẫn nhìn thấy treo lủng lẳng trên cái xe rách. Bụng đói cồn cào, ông ngồi ăn vội vàng, suýt thì nghẹn. Ừ, buồn mấy thì buồn, đến lúc cái bụng đói thì cũng phải ăn, không ăn thì làm gì có sức mà buồn.
Mắt ông ậng nước, suy cho cùng, đời mà, có thực mới vực được đạo, có tiền thì mua tiên cũng được, chân lý ấy giờ sao mà sâu sắc thế. Vậy mà sao trước đây mình nghĩ nó đơn giản! Suy cho cùng, họ cũng có cái lý của họ, gia đình người ta danh giá, giàu có cả tỉnh biết, giờ lại đi thông gia với cái loại nghèo kiết xác, đã thế bố nó lại làm nghề bốc mả, cái nghề mà mạt hạng người ta mới chịu làm. Đau là cho con mình ấy, giờ mang tiếng vì nghèo hèn mà bị từ hôn, bao giờ mới ngóc lên được, có ai còn dám lấy!
Chuyện sáng nay lại hiện về trong đầu ông. Là vì sáng nay đến làm đám tang cho nhà ông Kiền, chủ một khu du lịch sinh thái ven bờ sông gần xóm ông, giàu có tiếng trong vùng. Lúc khâm liệm, ông thấy bà vợ ông chủ khu sinh thái đặt vào quan tài cái dây chuyền đính viên đá đỏ to cỡ quả trứng chim cút cùng sấp tiền mệnh giá lớn. Nhẩm tính nếu bán đi cũng đến cả vài trăm triệu.
Ông nghe đám thợ bốc mộ thì thầm, đồn đoán "Đó là tâm nguyện của ông Kiền trước khi chết vì căn bệnh hiểm nghèo vô phương cứu chữa, chắc có lẽ lúc đó, ông ấy cũng thấy tiền vàng đã thành vô nghĩa rồi". Nhưng với ông, nó thật có ý nghĩa, chí ít cũng là một khoản tiền dành dụm cho con cái Thanh, để nó có vốn kiếm tấm chồng, không sợ người ta khinh rẻ nữa.
Ông đang có thật nhiều thứ, một gia đình êm ấm, đứa con gái ngoan, công việc lương thiện, đáng ra ông phải vui, tại sao chỉ vì phẫn uất cay cú với những kẻ không xứng mà suýt nữa đánh mất tất cả? |
Ông vứt vỏ chai xuống mương, đứng phắt dậy, ông đã lên một kế hoạch, có lẽ là kế hoạch khủng khiếp nhất trong đời, là phải tìm cách lấy được chỗ tiền vàng của ông Kiền, kể cả phải đào mộ. Ông nhẩm tính, sau khi lấy được, tiền sẽ giấu đi còn vàng sẽ bán. Sau đó, dồn gửi tiết kiệm hoặc mở một cửa hàng tạp hóa cho vợ.
Ông sẽ bỏ nghề này, cuộc sống rồi sẽ tốt hơn... Vốn quen tiếp xúc với mồ mả, nên ông không mảy may sợ hãi, có sợ là sợ bị người sống phát hiện. "Chết là hết." Đó là điều đầu tiên ông nghĩ. Dù ông biết, đây không phải chuyện đùa, có thể ông sẽ mất tất cả, danh dự, tù tội...
- Làm gì giữa đồng không mông quạnh thế? Không khiếp à!
Đang miên man suy nghĩ, ông khẽ giật mình. Hóa ra là tay Tuất, đi bắt lươn, nhà ở xóm trên, thỉnh thoảng cũng hay đi cùng đội ông đắp mộ. Ông bắt đầu lo lắng khi tay Tuất bỗng dưng xuất hiện không đúng lúc chút nào.
- Tự nhiên mất ngủ, ra hóng gió! Ông bâng quơ trả lời.
- Sao mùi rượu nồng nặc thế, mà sắp mưa đấy, có về không?
- Kệ tôi, ông đi việc của ông đi!
Ông Tuất lờ mờ cảm thấy có việc không bình thường, bèn ngồi xuống: “Thôi có việc gì thì cũng về nhà hẵng, mồ mả lạnh lẽo thế này, mưa xuống, có hơi rượu, cảm chết ra đấy thì khổ vợ khổ con!”
- Tôi lại đang thích mưa đây! Ông buột miệng, chợt thấy ông Tuất nhìn xoáy vào mình, ông chờn chợn.
-Thì tôi bảo vậy cũng là lo cho ông, tôi về trước đây!
Ông miễn cưỡng bảo: “Ừ, tôi cũng về luôn đây!”
Nhìn theo bóng đi vội vã, ông thở phào, cảm giác phấn chấn hơn khi tưởng tượng ra chỉ sáng mai thôi, việc xong xuôi, ông sẽ có cuộc sống mới. Trời bắt đầu lất phất, tiếng mưa rơi trên đá mộ rào rào, không gian tĩnh lặng như đồng lõa với âm mưu tội lỗi. Ông tự nhủ, mình phải nhanh lên.
Bất chợt, có tiếng động lạ, như bước chân phía sau. Ông quay lại, chỉ thấy tiếng gió lào xào hun hút giữa màn đêm thanh vắng. Chắc chẳng có ai dám ra bãi tha ma giờ này đâu, ông tự nhủ rồi phăm phăm đi về phía mộ ông Kiền, một gò đất phủ đầy kín vòng hoa. Bức ảnh người đã chết lờ mờ trong ánh chớp đêm, nhưng sao đôi mắt ông ta như đang nhìn xoáy vào ông.
Ông cầm xẻng, bắt đầu xắn đất, trong tai còn ám ảnh câu nói ngạo mạn của bố mẹ thằng Đồng. Ông phầm phập lưỡi xẻng xuống ngôi mộ. Hình như lại có tiếng động lạ, ông dừng tay ngoái lại phía sau, một cái bóng đen lấp ló. Ông ném viên gạch về phía bóng đen, con chuột to sụ lao ra, mùi hôi nồng nặc. Ông thở phào, rồi thoăn thoắt xúc từng xẻng đất còn mềm ướt, toàn thân đẫm mồ hôi.
Ông ngồi bệt xuống lau đôi mắt đã mờ đi. Bầu trời chằng chịt ánh chớp, sấm gầm mỗi lúc một mạnh. Có bóng người lao tới, tay cầm đèn pin, như đang tìm kiếm, ông hốt hoảng vứt xẻng, chạy thục mạng, người kia vẫn cố sức đuổi theo, cách ông chỉ vài bước chân, tiếng thở hổn hển: Bố!
Ông đứng khựng. Tiếng con cái Thanh! Ông quay lại, cái Thanh đầu tóc ướt sũng, khuôn mặt trắng bệch.
- Sao bố lại ở đây, không nghe điện thoại, không gọi về nhà, mẹ con con đi tìm suốt từ tối đến giờ!
Tiếng con Thanh lúc nhỏ, lúc lớn trong gió rít, chứa chan nước mắt! Con gái ông đây rồi, nó đang lo cho ông, vậy mà ông đang làm cái gì thế này, sao lại như có ma đưa lối quỷ dẫn đường ông ra đến nông nỗi này!
- Bố, sao bố lại suy nghĩ tiêu cực như thế!
Ông giật mình, hóa ra nó biết mình đang làm điều tội lỗi, thế thì còn mặt mũi nào mà giáp mặt nó nữa. Bất ngờ, cái Thanh bám chặt tay ông:
- Bố đừng làm điều dại dột như thế, bố mà chết, thì mẹ con con biết dựa vào ai!
Ông trấn tĩnh, thế là nó chưa biết chuyện gì rồi, nó đang nghĩ mình làm quẫn thôi! Ông nắm đôi tay lạnh ngắt của đứa con gái, rồi bảo:
-Ừ tao biết, nghĩ lại rồi, về nhà đi! Thế nhưng sao biết tao ở đây?
-Thì chú Tuất chạy vào nhà bảo với mẹ con con là thấy bố đang ở gần bãi tha ma, cạnh bờ sông, khi mẹ kể lại chuyện, chú ấy lo bố làm liều!
Rồi cái Thanh ôm vai bố:
- Con cũng nghĩ đi nghĩ lại rồi ạ, người ta như thế thì mình còn tức gì tiếc gì nữa! Con còn nhỏ tuổi, còn bàn tay khối óc, lại có cái gen giống bố, chẳng ngại khó khăn, nhất định con sẽ tìm được người thương con, thương bố mẹ! Bố đừng suy nghĩ nhiều bố nhé!
Ông khóc, đôi vai gày gò rung rung trong chiếc áo bạc, con ông đấy, nó biết nghĩ cho ông, nó thật khá, nó hiểu đời rồi, một đứa con xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy đáng lẽ là động lực cho ông, vậy mà chút nữa thôi ông đã phạm điều tày trời tội lỗi. Nếu bị bại lộ, chắc chắn sẽ là nhục nhã, đứa con gái đáng thương vô tội của ông cũng sẽ chẳng thể sống tốt được. Còn kể cả nếu thoát hiểm, thì liệu ông có còn thanh thản, có còn xứng đáng với nó! Ông đang có thật nhiều thứ, một gia đình êm ấm, đứa con gái ngoan, công việc lương thiện, đáng ra ông phải vui, tại sao chỉ vì phẫn uất cay cú với những kẻ không xứng mà suýt nữa đánh mất tất cả?
Ông cố nén nghẹn ngào, thấy lòng nhẹ nhõm hơn, ông lúng túng nhắc con:
- Con ra đường cái trước đi, bố thắp hương cho ông Kiền, rồi bố về!
Kỳ thực, ông đã quay lại dọn dẹp xóa đi dấu vết, là những vật dụng tội lỗi, giờ được ông gói chặt, quẳng xuống sông!
Chạy theo cho kịp đứa con đang đứng đợi, ông cố ngoái lại phía bãi tha ma và lẩm bẩm lời xin lỗi, cái Thanh không hiểu bố nói gì, định gặng hỏi, nhưng ông vội giục nó về nhanh kẻo bà Miên lo!
- Bố ơi mai là Thanh minh rồi đấy, bố về nghỉ đi, ngày mai chắc lại bận đấy bố nhỉ! Mai con được nghỉ, mẹ con con ra giúp bố ! Xong việc, mình còn tảo mộ nhà cho các cụ, sáng mai con đi chợ sớm chuẩn bị lễ bố nhé!
Con gái ông vừa đi vừa nhắc.
Bỗng dưng, trời tạnh mưa, cơn gió mát lành mang theo hương phù sa và mùi cỏ khiến lòng ông dịu lại!.
Truyện ngắn của Thu Hằng
Ý kiến bạn đọc (0)