Tim em dại khờ
Người đưa tin xấu chính là chồng của nhân tình chồng Mai. Rất nhiều ngày sau đó, mỗi khi nhớ lại cuộc điện thoại bất ngờ ấy, nước mắt Mai vẫn trào ra. Anh ta chuyển cho Mai nhiều ảnh, clip, tin nhắn - những bằng chứng không thể chối cãi về một cuộc ngoại tình. Đau đớn hơn, Mai được biết mối quan hệ của họ đã kéo dài đến 4 năm, trùng với thời điểm cô nghỉ sinh bé gái thứ hai, đứa con mà chồng luôn tỏ ra yêu quý và không ngớt lời cảm ơn cô đã mang đến cho anh một món quà quý giá đến vậy, sau khi đã có một thằng cu cũng đáng yêu không kém.
Minh họa: Đinh Hương |
Mai đã sống những tháng ngày bình yên trong hạnh phúc, quá đỗi dịu ngọt - phải nói là thế. Đám bạn gái thân mỗi lần gặp nhau, không bỏ qua đề tài gia đình. Nhiều cô khẳng định vợ chồng họ đã không còn hôn nhau, kể cả trong những phút riêng tư nhất. Mai thì khác.
Cô thường xuyên nói với bạn bè: Chả hiểu vì sao người ta nói hôn nhân là mồ chôn tình yêu. Tớ chỉ thấy càng ngày càng yêu hơn. Hôn á ? Làm sao mà thiếu chuyện đó được. Bạn bè vẫn gọi Mai là kẻ mê sảng. Mặc, kẻ mê sảng vẫn tiếp tục sống trong lâng lâng, tâm trí chủ yếu chỉ dùng để sản sinh các ý tưởng chăm chút cho chồng và gia đình nhỏ bé. Sự nghiệp của chồng Mai cứ phất lên như diều gặp gió. Hạnh phúc như nhân thêm hạnh phúc.
Tùng, tên người đàn ông mang tin xấu là một chuyên gia giỏi về công nghệ. Sau một thời gian làm cho công ty nước ngoài, anh đã mở công ty riêng khá phát đạt. Anh đau khổ nói với Mai: "Tôi cứ nghĩ rằng bản thân phấn đấu, làm việc chăm chỉ để vợ được sống nhàn nhã, sung sướng. Tôi cũng chưa bao giờ bỏ bê chăm sóc đời sống tinh thần của vợ, không như nhiều ông chồng cứ nghĩ hàng tháng chỉ quẳng cho vợ cục tiền là xong.
Cuối tuần bận mấy, tôi cũng gạt hết, dành thời gian chở vợ con đi dạo phố, ăn tiệm. Thỉnh thoảng cả nhà lại làm chuyến du lịch. Biết cô ấy thích xem ca nhạc, khi có chương trình hay, tôi luôn mua vé hàng VIP rủ cô ấy đi. Chính vì thế tôi cũng không thể tưởng tượng nổi có một ngày cô ấy lại đem lòng mê mệt người đàn ông khác. Các bằng chứng cho thấy cô ấy đã ngoại tình lâu rồi nhưng tôi cũng chỉ mới phát hiện được thời gian gần đây".
Mai im lặng hoàn toàn trong lúc nghe Tùng nói. Nỗi đau bất ngờ xuyên nhói dần lắng xuống, nhường chỗ cho cảm giác mệt lả. Tại sao nhỉ, người ta cứ sẵn lòng vứt đi những gì đang có để chạy theo những xúc cảm ích kỷ của lòng mình. Phải chăng con người mang trong mình đặc tính của loài thiêu thân, luôn thích lao vào chỗ chói chang dù có thể biết trước là sẽ đầy hiểm nguy?. Như không cần biết phía sau mình là ấm áp, là tiện nghi, là bình yên. Hồi lâu, cô hỏi :
- Vậy giờ anh định thế nào ?
- Tôi cũng chưa biết. Nhưng con trai tôi, nó vừa vào cấp III…
Mai nhìn vẻ mặt nhàu khổ, đầy lúng túng của Tùng, biết rằng anh cũng đang đau đớn chẳng kém gì cô. Không có chút đắc thắng vì bắt được lỗi của đối phương, như trong một phân tích tâm lý nào đó mà cô đã từng đọc qua, trong một tình huống tương tự. Anh trầm giọng :
-Tôi đã ước, giá như tôi không bao giờ biết được những điều này…
Tùng bảo Mai rằng sở dĩ anh chưa làm mọi chuyện tung tóe ra là vì nghĩ thương cậu con trai độc nhất năm nay vừa vào cấp III, cái tuổi dở người lớn dở trẻ con đầy khó khăn. Anh không muốn con cũng phải chịu những cảm giác khổ sở như chính những gì đang đè trĩu lòng mình. Tuy nhiên anh cũng hết sức bối rối, không biết ứng xử thế nào trong tình huống khó của đời mình. Anh xin lỗi Mai vì đã là người mang tin xấu đến cho cô.
Từ khi lấy chồng, tôi hầu như đã mất cảm giác với những đàn ông khác, đó là điều tự nhiên không do tôi ép buộc bản thân mình. Cảm xúc của tôi có phải là sự trả thù vô thức người chồng mà mình đã tin tưởng hoàn toàn trong một thời gian quá dài? Và bây giờ không thể nói là tôi không còn yêu. Tôi không thể phân tích được nông sâu. Mà cũng chả muốn.
|
Anh kể là đã đấu tranh tư tưởng khá lâu mới quyết định điện thoại cho Mai. Bởi vì qua tìm hiểu anh biết Mai hoàn toàn không mảy may nghi ngờ chồng mình và cô đang sống hạnh phúc. Tuy nhiên, về sau anh lại nghĩ sẽ là có tội nếu như để cho Mai bị sống trong cảnh lừa dối như vậy. Dù vậy, lời nói như mũi tên đã bắn ra, anh vẫn không tránh khỏi cảm giác ân hận sau khi đã cho Mai biết câu chuyện. Nên lại ước giá như mình đừng vội nói…
Tùng an lòng phần nào khi Mai nói rằng anh làm như vậy là đúng. Cô cảm ơn anh đã cho cô biết thông tin.
Tôi đã ân hận ngay lập tức, khi đôi mắt đẹp của em ứa ra những giọt lệ nhưng em đã khéo léo vờ đưa tay lên, như để đỡ mái đầu đang hơi gục xuống, nhưng thực chất là để dùng lòng bàn tay chấm nước mắt. Tôi bỗng thấy mình sai lầm quá. Tôi đã trút sang em gánh đau khổ nặng trĩu trong tâm hồn tôi. Đàn ông chuẩn men có lẽ nên tự mang vác nỗi đau một mình và tìm cách giải quyết không phiền lụy đến ai. Nhất là khi ai đó lại là một phụ nữ dễ thương như em. Em đang hạnh phúc kia mà. Chồng em vẫn là người đàn ông khiến em hạnh phúc.
Anh ta vẫn chăm sóc em và các con như bất cứ một người chồng đúng nghĩa nào. Có lẽ anh ta vẫn yêu em, hoặc ít nhất thì vẫn yêu cái không khí ấm áp mang tên gia đình. Tôi hiểu cảm giác của em lắm. Cũng như tôi, lúc nào cũng nghĩ mình là số 1 trong lòng người bạn đời, nên đau không thể tả khi biết số 1 đôi khi cũng chỉ là một dãy số. Vậy mà tôi đã làm tan tành tất cả. Đôi khi cái cảm giác mình đang hạnh phúc nó quan trọng hơn là việc mình có thật sự hạnh phúc hay không. Chỉ khi đối diện với nỗi đau cố kìm nén của em, tôi mới thực sự hiểu được điều đó.
Với tôi, đó là cuộc gặp định mệnh, khi anh cho tôi xem những bằng chứng về sự lầm lạc của chồng mình- vâng, tôi muốn nói đó là sự lầm lạc bởi vì tôi vẫn không ép mình tin được rằng đó là một tình yêu. Ngay cả ý nghĩ đến hai chữ đó thôi, tim tôi như muốn vỡ tan ra, nó quá sức chịu đựng của tôi. Thật may là thời gian này chồng lại có chuyến công tác 3 tháng ở nước ngoài. Nếu vẫn nhìn thấy anh ấy mỗi ngày, tôi không biết mình có làm chủ được những hành vi của mình hay không.
Thời gian biểu của tôi mỗi tuần từ đó được bổ sung thêm một cữ cà phê cùng anh. Câu chuyện ban đầu chỉ tập trung vào bàn bạc đường đi nước bước để “xử” hai kẻ ngoại tình nhưng nói mãi cũng nhàm, mà cả hai cùng chưa có “sáng kiến” gì để vừa đạt mục đích trừng trị lại vừa không làm bung bét mọi chuyện. Dần dần, chúng tôi không còn nói về những chuyện đó nhiều nữa. Anh kể cho tôi nghe về công việc, về những cuốn sách anh từng đọc, những bộ phim anh từng xem…
Tôi không ý thức được là đã bị anh tẩm độc bằng những kiến thức lạ lẫm, những kiến giải cho thấy một tâm hồn sâu sắc. Những điều đó tôi chưa kịp biết đến do vừa mới lớn lên đã bị nhốt trong hôn nhân và tôi sống qua triền miên hạnh phúc của một người phụ nữ đơn thuần, quên mất rằng mình cũng từng là một nữ sinh giỏi, từng có những ước mơ bay bổng về một thế giới tinh thần và tri thức. Thật kỳ lạ, dần dần trong tôi bỗng nhói lên cảm giác, đó là tất cả những gì anh đã từng chia sẻ với chị ấy, là vợ anh.
Vì sao tôi lại có cảm giác như vậy nhỉ? Tôi cũng không còn hiểu mình nữa. Từ khi lấy chồng, tôi hầu như đã mất cảm giác với những đàn ông khác, đó là điều tự nhiên không do tôi ép buộc bản thân mình. Cảm xúc của tôi có phải là sự trả thù vô thức người chồng mà mình đã tin tưởng hoàn toàn trong một thời gian quá dài? Và bây giờ không thể nói là tôi không còn yêu. Tôi không thể phân tích được nông sâu. Mà cũng chả muốn.
Tôi chỉ biết rằng, tuần nào không thể gặp được Tùng với danh nghĩa: Cà phê bàn chuyện giải quyết rắc rối, tôi cảm thấy trống trải trong lòng. Tôi không dám thừa nhận với chính lòng mình. Là tôi nhớ anh. Tôi thật sự hốt hoảng. Không biết làm thế nào để dẹp đi cái luồng cảm xúc phản chủ cứ len lỏi trong tôi, cả ngày cả đêm.
Có lẽ nào, tôi bắt đầu say nắng một bóng hình trong khi lòng tôi là một hình ảnh khác? Tôi hoảng hốt với những xúc cảm đó. Ngày lại ngày, tôi biết rằng mình không thể nào chung chiêng mãi giữa những cơn sóng tình cảm đan chéo như vậy. Thực ra thì tôi yêu ai? Không, nói từ “yêu” với tôi hiện giờ là xa xỉ. Tôi cần thoát khỏi cái bóng của cả hai người đàn ông để soi lại lòng mình.
Chồng còn tình cảm với tôi không? Câu đó lúc nào vang lên trong đầu tôi cũng đau. Lý trí tôi quyết liệt phản kháng, rằng không thể để hình ảnh kẻ phản bội xen vào. Nhưng trái tim lại chùng xuống khi nghĩ đến những tháng năm ngọt ngào đã xa. Nhưng có lẽ tình cảm cũng như bát nước đầy, đã đổ ụp là không thể nào vớt lại như cũ được nữa.
Tại sao ngày càng nhiều đôi ly dị trong khi cả hai nhìn bề ngoài đều là người tử tế và vẫn đối xử tốt với nhau, kể cả trong ngày ra tòa. Bà thẩm phán già thầm nghĩ, trong lúc đọc lướt hồ sơ của vụ ly hôn mới :
Kính gửi: Tòa án nhân dân Quận...............Tỉnh/TP..........
Họ và tên vợ:
Hoàng Kiều Mai ….
Truyện ngắn của Võ Hồng Thu
Ý kiến bạn đọc (0)