Những bóng áo chàm
Cây cối hai bên bờ ngả nghiêng vật vã, ngập tũm, nhấp nhô. Mưa mỗi lúc một dày hạt. Chớp xanh, chớp đỏ sáng lóe, kèm những nổ kinh hoàng. Rừng núi Tây Yên Tử chìm trong mưa dông chớp giật.
Minh họa: Đinh Hương |
Trời sập tối rất nhanh.
Vừa đói, vừa lạnh. Nhưng ngay bây giờ Phú phải băng qua suối để về ngôi nhà có vợ anh ở giữa rừng. Nơi đó, Lam bụng chửa vượt mặt đang nóng lòng ngóng đợi anh. Cô vợ anh là người Nùng, xưa nay rất sợ ở một mình. Hơn nữa có thể Lam đang đau đẻ. Cách đây chừng hơn một giờ, Phú đưa mẹ vợ lên đỉnh con dốc đá, để bà về bản Khuôn Sa tìm người vào đỡ đẻ cho Lam. Mấy hôm rồi, bà vào đây thăm vợ chồng Phú. Thấy con gái có dấu hiệu trở dạ, bà vội vã về bản gọi người. Lúc quay lại, Phú rẽ qua chòi coi nương lấy một số áo quần và thức ăn đem về. Từ chòi đi đến nhà không xa, vậy mà cơn lũ bất ngờ ập tới, ngăn anh lại.
Đã mấy tuần nay, những cơn mưa rào liên miên khiến đất đồi, đất nương nhão nhoét, inh ích nước. Đêm đến, ếch nhái kêu inh ỏi báo hiệu mùa mưa bão đến. Vợ chồng Phú định liệu khá chu đáo mọi việc. Nương rẫy thu hoạch vừa xong. Củi gạo tích trữ đủ dùng. Phú và cánh trai bản cũng chuẩn bị một bữa thật vui mừng công dân đầu tiên của vùng đất mới. Bởi họ biết rằng cuối năm nay, sẽ có nhiều cặp vợ chồng trong bản Khuôn Sa chuyển lên đây. Sau Tết, vùng đất này sẽ thành bản mới. Sẽ có đường lớn vào sâu trong dãy Yên Tử đất rộng người thưa.
Phú chạy lên chạy xuống, chạy dọc chạy ngang, chui luồn qua những bụi rậm, leo qua các mỏm đá tìm cách vượt qua dòng suối nhưng vô ích. Đôi lần Phú định liều thân, nhưng vừa dời bờ, dòng chảy kinh hoàng làm anh vội vàng quay lại. Hai tay Phú buốt thon thót vì những vết xước tóe máu. Toàn thân ướt như chuột lội, run cầm cập. Anh thở dốc nghĩ đến Lam. Bên kia suối nước lũ, Lam đang một thân, một mình... Rất có thể Lam đang vật vã trong cơn vượt cạn. Kiệt sức và bất lực, Phú trân trân đứng nhìn mặt nước đen ngòm réo như thác. Anh ước ao có một phép màu...
Phú biết bên cạnh Lam chỉ còn có một con chó. Con chó Quýt lông vàng béo ục. Phú chép miệng biết rằng khó mà trông hòng gì ở con vật vô tích sự này. Còn nhớ hôm hai vợ chồng anh chuyển vào đây, bà mẹ vợ người Nùng rưng rưng nhìn hai con, sau bà đổi buồn làm vui nói: “Hai đứa nghĩ thế đúng lắm... Vùng đất mới hơi xa nhưng đất tốt, suối lành. Mẹ cho con chó này để giữ nhà nhé, nó khôn lắm đấy...".
Nhưng trái ngược với kỳ vọng, Quýt là một kẻ ham chơi. Ngày ngày ăn xong, y thơ thẩn rồi nằm ngủ trước cửa nhà. Sáng thì sủa bướm bay trên trời, chim đậu trên cây. Tối đến sủa trăng sao, sấm chớp... Tóm lại y toàn làm những điều vô lý. Nghĩ đến đây, Phú lạnh người, sực nhớ cặp rắn hổ mang trắng thường mò đến quanh nhà những đêm mưa gió. Đã mấy lần anh thấy chúng nuốt trứng và những con gà nhỏ, thấy người thì lặng lẽ biến mất. Hết gà rừng, chúng tìm đến gà nhà. Lúc hết gà và trứng, chúng nhất định sẽ mò vào tận bếp nằm trong xó tối để rình rập... Nọc của loài này cực độc, nghe nói đã từng cắn chết cả trâu mộng.
Con chó Quýt đã nhiều lần được dạy cách săn rắn, chuột để giữ nhà. Tiếc rằng y là một thằng đại nhát. Vừa nhìn thấy con thằn lằn, Quýt cụp đuôi chạy một mạch vào gầm giường rên hừ hừ cho đến tối mới dám lò dò chui ra. Nghĩ đến Lam, ruột gan Phú như thắt lại vì kinh hãi...
***
Phú người ở dưới phố huyện. Hồi xưa là công nhân trồng rừng ở sát bản Khuôn Sa. Anh quen biết anh trai của Lam nên hay đến bản để chơi. Lam mến anh công nhân lâm trường hiền lành, đẹp trai... Sau họ nên vợ chồng và lập nghiệp tại đây. Ngày Lam được rước về nhà chồng, cả hàng phố đổ ra xem. Lúc nhìn thấy cô gái Nùng mặt non choẹt, họ bấm nhau thì thào, sau cười ồ lên: “Lấy phải trẻ trâu rồi! Để ngắm thôi!... Làm ăn quái gì cái ngữ này!”. Người ở phố nghĩ thế. Chả riêng gì họ, người trong nhà Phú cũng nghĩ vậy. Họ thở dài thườn thượt.
Lam về làm dâu ở phố được vài hôm thì nhà chồng mất điện. Gọi mãi không thấy thợ đến. Nhà rặt người “sợ” điện. Thấy thế, Lam ngắt cầu dao và cầm kìm, băng dính... bắc thang trèo lên chỗ dây điện đứt. Xong! Điện sáng bừng. Cả nhà nhìn nhau tròn mắt. Lần sau, hai vợ chồng về phố, Lam khi ấy đang có chửa thấy nhà cửa gạch, cát... choán hết cả lối đi. “Thợ xây dở, bỏ đi ăn cỗ rồi... mấy hôm nữa mới làm”. "Có một tí chuồng gà thôi mà - Lam xắn tay áo- Anh phụ em xây nhé?”. Chiều đến ai cũng khen: “Đẹp hơn thợ”, “Con gái Nùng giỏi quá”.
Tối hôm ấy, cả hai thưa với cha mẹ chồng: "Vợ chồng con vừa nhận mấy ha rừng. Trước mắt chúng con làm nương lấy gạo, ngô, đỗ cho vững chân đã. Về lâu dài sẽ lập vườn chuyên trồng dược liệu quý. Mô hình này chúng con đã đi học tập thực tế và trồng thử mấy bạt. Nó rất phù hợp với đất rừng Tây Yên Tử mình. Bên thu mua sẽ ký kết hợp đồng trợ giúp giống, cấp cả vốn. Chúng con định thế ạ". Ông bà nghe như cởi tấm lòng trước trách nhiệm của vợ chồng anh trai trưởng và nàng dâu Nùng. “Ừ, hai vợ chồng cố lên”.
Nhưng giờ đây trời tối như mực, nước dâng đến gần lưng chừng thân cây. Phú đứng run bần bật. Lam ơi, em thế nào. Nước có ngập đến nhà không? Nương bãi có thể mất nhưng em và đứa con bé bỏng... Gần như cùng một lúc, hình ảnh đôi rắn hổ mang núi làm đầu óc anh tê dại. Phú ân hận đã vội vàng. Đáng ra phải đợi Lam sinh đẻ xong mới chuyển vào rừng. Nhưng chả hiểu lúc ấy ai xui khiến mà hai vợ chồng cứ một mực đòi đi ngay. Thật là dại dột... bẻ nạng chống trời.
Kiếm một chạc cây to, anh ngả lưng chờ đợi trời sáng. Giây lát, anh bỗng vùng dậy toàn thân run rẩy, hình như anh vừa nghe thấy bên tai mơ hồ có tiếng gọi. Ma quỷ chăng?... Anh xưa nay không tin có ma quỷ nhưng giờ đây, toàn thân bỗng sởn gai ốc khi thoáng nghĩ Lam đã chết nên mới cất tiếng gọi anh. Phú ôm chặt lấy đầu, lắng tai nghe một lần nữa. May thay không hề có tiếng gọi nào cả, chỉ thấy tiếng mưa và nước lũ chảy ào ào. Cơn đau mơ hồ khi một thoáng nghĩ đến cái chết của Lam vừa tan đi, tức thì quay lại... Nếu Lam đã chết rồi thì ngôi nhà chỉ còn lại con chó Quýt đáng ghét. Hẳn giờ này, chắc tên Quýt đang ngủ, thậm chí đang phởn lên ông ổng sủa dòng nước có những bè củi trông giống hình người đang ngồi chơi trôi băng băng...
Phú giật mình mở mắt khi trời đã sáng rõ. Phía đàng đông, ánh mặt trời hắt lên những quầng sáng rực. Con suối dưới chân nước vẫn mênh mông nhưng dường như đã ngừng chảy. Phú lao xuống khỏi thân cây, băng mình bơi qua dòng nước. Cảm giác hồi hộp đến nghẹt thở. Áo quần Phú ướt như ma vùi. Bất chấp, anh vừa chạy vừa ngã dúi dụi... cứ thế lao như điên dại rồi đứng sững lại.
Căn nhà lá nơi lưng đồi không như anh tưởng. Nó còn y nguyên, dường như nơi đây chưa từng có mưa nguồn, suối lũ. Ngoài vài đám lá vương vãi trước sân, đôi cành cây gãy rũ xuống lối đi, mọi thứ vẫn ngăn nắp. Cánh cửa ra vào ý nhị khép hờ, mơ hồ có mùi cay cay của khói. Phú vội vã xô cửa sấn tới. Trong nhà vẫn tối.
Anh run rẩy cất tiếng gọi vợ, nhưng bỗng đứng đực ra, tròn mắt ngó trân trân: Lam với khuôn mặt tái nhợt đang nằm trên chiếc đệm sát bếp lửa với một đứa trẻ đỏ hỏn kề bên. Cô mệt mỏi giơ tay ra dấu đừng làm con thức giấc. Đoạn chỉ tay về phía bếp lửa rực đỏ. Trên ấy, một nồi cháo ngô lớn bùng bục sôi, tỏa mùi thơm ngầy ngậy. Tim Phú như ngừng đập tưởng đang lạc vào giấc mơ. Anh run cầm cập quỳ xuống như thể kiệt sức... hoặc như để tạ ơn trời.
Cầm bàn tay vợ nâng lên, Phú lần đầu tiên nhận ra đôi bàn tay của Lam thô ráp, đen đủi nhưng ấm áp vô cùng. Anh định đưa tay xoa má Lam, nhưng khi chưa làm được điều ấy thì nhận ra đôi mắt vợ giàn giụa nước. Lam sụt sịt rồi òa khóc lên thành tiếng. Phú biết rằng chỉ đến lúc này Lam mới thế. Những tiếng khóc tràn đầy hạnh phúc xen lẫn tủi hờn.
Cơn mệt nhọc cùng đói khát như tan biến. Phú vùng dậy chạy ra quanh nhà, bỗng giật mình lùi lại bởi một mùi tanh tưởi. Bạt đất cạnh nhà bị quần nát. Một thân rắn hổ mang núi mắt lồi, dài như cây đòn gánh bị cắn nát đầu, đuôi vẫn còn ngo ngoe. Cách đó không xa, thằng Quýt gầm gừ đứng cạnh cửa chuồng gà. Thấy chủ, Quýt vẫy đuôi mừng rối rít rồi hướng về phía xác con rắn, sủa lên để khoe chiến tích với một dáng vẻ khá điềm nhiên như muốn nói: “À, với Quýt tôi thì việc này rất bình thường!”. Tiếp đến, theo một thói quen cố hữu nào đó, nó lại nhìn trời và sủa lên một tiếng bâng quơ.
Nhưng cũng không hẳn như vậy. Tiếng sủa của con Quýt lần này gấp hơn, to hơn, nó sủa hướng về phía bờ suối. Phú quay lại, anh mừng rỡ nhận ra một đoàn người đang từ dưới suối đi lên. Phú trào nước mắt biết rằng đó là gia đình cùng dân bản. Mọi người đã không bỏ rơi vợ chồng anh. Chắc chắn đêm hôm qua dân bản Khuôn Sa không ngủ, chỉ chờ nước đứng là kéo nhau vào tiếp ứng cho vợ chồng anh, đôi bạn trẻ dám dấn thân mở vùng đất mới.
Đoàn người rất đông, không thể đếm xiết... chỉ thấy một vùng xôn xao những bóng áo chàm.
Truyện ngắn của Văn Thành
Ý kiến bạn đọc (0)