Mẹ chồng
Sáng Ngọc chạy xe ra cửa hàng. Bà Chung ở nhà loanh quanh dọn dẹp nhà cửa. Bố mẹ đẻ của Ngọc tới chơi không báo trước.
- Vợ chồng tôi muốn sang xin phép bà, cho cháu nó về bên nhà một thời gian. Chả giấu gì bà, ở gần nhà cũng có đám muốn tìm hiểu con bé.
- Gia cảnh họ thế nào vậy bà?
- Nó cũng hơn con Ngọc tầm chục tuổi. Ly hôn rồi, giờ ở cùng mẹ già, có cái cửa hàng sửa xe máy nhỏ.
Bà Chung hỏi nhỏ:
- Sao họ lại bỏ vợ thế hả bà?
- Thì chắc tại con vợ nó thế nào đấy. Tôi nghe kể lại là con dâu láo quá nên bị đuổi khỏi nhà.
- Vậy khéo anh ta có vấn đề gì mới mâu thuẫn, ta cứ tìm hiểu kỹ cũng không thừa.
- Tôi ở gần nên biết rõ nhà họ, mà nó chịu lấy con mình cũng may mắn rồi. Chả gì thì con mình cũng một đời chồng.
- Hôn nhân là chuyện quan trọng bà ạ, mà con bé đâu phải đứa kém cỏi gì mà lấy quàng cho xong. Thôi cứ xem xét kỹ đã bà ạ.
Minh họa: Đinh Hương |
Trao đổi thêm vài câu, vợ chồng ông Khải cáo lui. Vừa ra đến cổng, bà Liên gọi điện cho con gái bằng giọng gắt gỏng "Mày về nhà ngay cho tao".
Chẳng hiểu chuyện gì, giao hàng xong Ngọc chạy xe một mạch về thẳng nhà bố mẹ đẻ.
- Mẹ lại có chuyện gì vậy?
- Nay tao sang bảo bà thông gia cho mày về đây, để còn có người đến tìm hiểu. Thế mà bà ấy còn vặn vẹo, thực ra là không muốn cho mày đi bước nữa chứ thương xót gì.
- Mẹ đừng nói thế. Mẹ chồng con không phải người như vậy đâu mẹ ạ.
Sốt ruột vì con dâu gần 30 tuổi mà vẫn đi về lẻ bóng, bà Chung đánh tiếng để người ngoài biết bà muốn gả chồng cho nó. Cũng người này người kia mai mối, có đối tượng đến trực tiếp đặt vấn đề mà bà chưa ưng. Đám nào cũng dò hỏi cặn kẽ rồi tính tới, tính lui đều thấy chưa phù hợp.
Rồi tình cờ Ngọc quen Huy- anh công nhân nhà máy gang thép sau lần xe cô bị hỏng và được anh giúp đỡ. Dù Huy là công nhân nhưng cô thấy bất ngờ trước cách nói chuyện thông minh, cuốn hút và sự hiểu biết của anh. Và đặc biệt ngoài nụ cười ấm áp thì ánh mắt anh luôn ánh lên sự tự tin, nghị lực. Từ sự khâm phục, quý trọng dần dần Ngọc có cảm tình hơn rồi tình yêu nảy nở giữa cô và Huy lúc nào không hay.
Bà Chung cũng nhận thấy con dâu mình thay đổi. Con bé tự nhiên lại ít chuyện trò với bà mỗi tối. Cơm nước xong là vào phòng ôm cái điện thoại, thi thoảng vừa đọc cái gì vừa mỉm cười. Đúng là nó đã có người yêu.
- Ngọc này, con có ai rồi à?
- Con chưa mẹ ạ.
- Nhìn cái điệu bộ kìa, chị lại hòng giấu được tôi.
- Thì… mới đang tìm hiểu nên con mới chưa kể với mẹ.
- Gia cảnh nhà cậu ta thế nào? Cậu ta làm gì? Bao nhiêu tuổi?
- Con thì chưa hỏi nhiều, chỉ biết anh ấy có mẹ già ở quê. Nói chung đó là người điềm đạm, khéo léo và tình cảm mẹ ạ. Giờ đang làm quản đốc ở nhà máy gang thép.
- Dù sao mẹ vẫn nhắc con cẩn thận.
Bà Chung quyết định tự mình tìm hiểu về Huy. Theo địa chỉ Ngọc đưa, bà tìm đến một ngôi nhà khang trang, có vườn tược rộng rãi, thoáng đãng. Cổng mở, bà bước vào. Người phụ nữ từ trong nhà bước ra, sững sờ khi mặt chạm mặt với bà.
- Chị… chị…
- Sao lại là cô? Vậy ra cô là mẹ thằng Huy.
Bà Chung thấy đau nhói bên ngực. Sao bà lại phải đối mặt với người đàn bà đã xen vào cuộc sống yên ấm của vợ chồng bà trước đây.
- Chị… bao năm nay em vẫn không đủ can đảm đến quỳ gối mà nhận lỗi với chị. Chuyện đã qua lâu rồi, em xin chị hãy rộng lòng tha thứ.
Bà Chung nhìn trân trân vào mắt người đối diện. Cô ta đang nói gì vậy kìa? Không lẽ…
- Thằng Huy nó không biết gì cả, nếu không thể tha thứ được cho em, mong chị hãy để cháu nó được tiếp tục sống cuộc sống hiện tại. Em không muốn làm tổn thương nó. Em van chị...
Một người đàn bà khóc lóc rối rít vì lo sợ, một người lại thẫn thờ chết lặng. Bà Chung thương mình, thương con dâu, thương hại người đàn bà sống cả đời trong dằn vặt kia. Cấm cản thì thương con, vì có bao giờ nó mở lòng được thế. Ủng hộ thì không thể. Làm sao để con Ngọc lấy Huy, thằng bé vốn dĩ là em cùng cha khác mẹ với chồng nó.
Sáng cuối tuần, Ngọc ăn mặc thật đẹp. Lần đầu tiên bà Chung thấy con dâu lại chuẩn bị kỹ lưỡng tới như vậy. Chắc con bé nó hạnh phúc lắm. Bà quay mặt đi, tránh để Ngọc thấy đôi mắt bà đang rưng rưng.
Mẹ con Huy đã chuẩn bị rất kỹ cho buổi gặp gỡ này. Đây là lần đầu Huy đưa bạn về ra mắt.
- Anh ra chợ mua ít hoa cho em đi. Để em ở nhà nói chuyện với bác gái.
- Bày vẽ làm gì em. Thế này là được rồi mà. Lên nhà đi, anh cũng muốn chính thức giới thiệu em với mẹ.
- Cái này em tự làm được. Nào, thôi đi đi - Ngọc quay lại phòng khách, nơi bà Thu đang ngồi chờ cô.
- Cháu là con mẹ Chung bác ạ.
- Sao cơ? Cháu... Bà Thu giật mình khi nghe nhắc tới cái tên đó.
- Cháu không phải con gái, mà là con dâu của mẹ. Và cháu cũng chỉ mới biết chuyện quá khứ của mẹ cháu và bác cách đây mấy hôm.
Vốn đang muốn rót nước mời khách thì tay bà Thu lại run run, nắm chặt lấy cái ấm để giấu đi sự lúng túng.
- Chắc anh Huy chưa kể gì về cháu. Cháu nhận lời mời đến đây không phải để ra mắt mà muốn trực tiếp nói với bác những lời này. Cháu thực sự rất yêu anh Huy nhưng với cháu, mẹ là người quan trọng nhất. Anh ấy có thể yêu và kết hôn với người khác, còn mẹ thì chỉ có cháu bầu bạn. Chuyện đã là quá khứ nhưng để tha thứ và cho qua được thì không phải ai cũng làm nổi. Mong bác hãy hiểu cho cháu.
- Cháu…
- Nếu anh Huy có hỏi, tạm thời bác cứ nói không thể chấp nhận con dâu đã qua một đời chồng, còn lựa thời gian, bác hãy tự mình kể lại cho anh ấy để anh ấy hiểu.
Lời lẽ dứt khoát cùng thái độ nghiêm túc nhưng chân thành của Ngọc khiến bà Thu đi hết từ cảm xúc này tới trạng thái khác. Ngọc bước như chạy ra phía đường. Huy sẽ trách cô nhiều lắm.
- Mẹ, con không lấy anh Huy đâu.
- Sao vậy?
- Vì con là con của mẹ.
- Thế thì sao mà không cưới?
- Mẹ à, con đã biết hết mọi chuyện rồi, mẹ đừng giấu con nữa. Sao mẹ không chia sẻ với con? Giữ mãi trong lòng như vậy thì mệt mỏi lắm mẹ ạ.
Bà Chung nước mắt cứ thế lã chã rơi. Cảm giác như nó đã dồn ứ từ lâu, nay mới được dịp tuôn trào. Lần đầu tiên Ngọc nhìn thấy mẹ chồng như vậy. Trong mắt cô từ trước tới giờ, bà mạnh mẽ và can trường lắm.
- Giờ mẹ không phải băn khoăn nữa.
- Hạnh phúc của đời con, sao mẹ dám vì chuyện quá khứ mà ngăn cản. Rồi mẹ sẽ quen, con yêu Huy thì cứ cưới. Tuổi trẻ qua đi nhanh lắm con ạ.
- Mẹ đừng lo, xinh đẹp như con, lại thừa kế tài sản kếch xù như thế này, lấy đâu chả được chồng. Ngọc nói vui với mẹ.
Bà Chung im lặng, lấy tay gạt những giọt nước mắt trên gò má đã nhiều vết thâm nám. Nhân duyên giữa bà và con bé hẳn là đặc biệt nên nó khiến bà còn xót xa hơn cả chuyện của mình. Tối đó, Ngọc vác gối qua phòng mẹ chồng ngủ. Cô vòng tay ôm lấy bà. Mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ.
Bà Chung thì chưa biết xử trí ra sao, bà không muốn con dâu hy sinh vì bà. Còn Ngọc, dẫu có đau lòng cũng cảm thấy sự lựa chọn của mình là đúng. Cô nỡ lòng nào lại đi làm con dâu một người đàn bà mà mẹ cô không bao giờ muốn gặp lại.
Sau hôm Ngọc ở nhà Huy về, anh điện thoại và tìm gặp Ngọc mấy lần nhưng cô đều tránh mặt. Ngọc lao vào công việc và luôn tỏ ra vui vẻ nhưng nỗi buồn vẫn đeo đẳng, cứa vào tim cô đau nhói.
Buổi tối, Ngọc vừa đi làm về thì điện thoại liên tục đổ chuông. Ngọc nghe điện xong vội chào mẹ rồi tất tả lên xe. Bà Chung liền gọi với theo:
- Ngọc à, có chuyện gì mà con vừa về đến nhà rồi lại vội đi như thế?
- Mẹ à, bác Thu vừa điện báo là anh Huy bị tai nạn đang cấp cứu trong bệnh viện. Con phải vào xem thế nào.
- Trời ơi! Thôi con đi mau đi, tình hình như thế nào thì điện về cho mẹ nhé.
Ngọc đi rồi bà Chung liền bước đến phía ban thờ nơi đặt tấm ảnh của chồng và con trai. Thắp một nén nhang, bà lặng đi:
- Ông và con có sống khôn thác thiêng thì phù hộ cho thằng Huy tai qua nạn khỏi.
Chuông đồng hồ đã điểm hai giờ sáng mà Ngọc vẫn chưa về, bà Chung thấy lòng nóng như lửa đốt. Bà định gọi cho Ngọc thì nghe tiếng xe máy đỗ ở sân. Bà Chung hớt hải chạy ra:
- Ngọc, con về rồi đấy à. Tình hình thế nào rồi hả con?
- Mẹ, sao mẹ chưa đi ngủ, mẹ vẫn đợi con về à. Anh Huy đã qua cơn nguy kịch rồi mẹ ạ.
- Tạ ơn trời phật. Mai con đưa mẹ vào thăm Huy con nhé!
- Mẹ, sao mẹ lại…
- Mẹ đã nghĩ thông suốt rồi con ạ. Dù sao thì Huy cũng là giọt máu còn lại của bố chồng con. Những chuyện của quá khứ thì hãy để nó ngủ yên. Hai đứa hãy đến với nhau để mẹ có thêm một người con trai trong nhà, lại giữ được cô con dâu hiếu thảo. Với mẹ, đó là niềm hạnh phúc lớn.
Ngọc nghe mẹ nói và thấy bà vui vẻ hẳn. Ngọc nhìn mẹ chồng, mắt rưng rưng. Lần này chắc chắn không phải bụi bay vào mắt.
- Hè này, mẹ tao hứa sẽ cho tao về ngoại. Thằng Phan và thằng Xô khoe với nhau niềm vui vì có mẹ. Chúng liếc nhìn Thương bằng cặp mắt đồng cảm:
- Mẹ mày mất rồi. Ba thì đi làm ăn xa. Bà ngoại mày thì già yếu. Tội mày. Phan bảo.
Truyện ngắn của Hạnh Nguyễn
Ý kiến bạn đọc (0)