Tản mạn Trường Sa...
![]() |
Bộ đội vui văn nghệ. |
Làm sao có thể quên được những phút giây quyến luyến chia tay cán bộ, chiến sĩ đảo Đá Lát, Thuyền Chài, An Bang... Mưa rơi, gió gào, sóng trào cuồn cuộn, song bộ đội đảo vẫn ùa ra mép nước giơ cao tay vẫy chào bịn rịn. Hôm ấy, tôi chẳng dám nhìn sâu vào những đôi mắt ấy, dẫu vẫn biết đôi mắt người chiến sĩ đảo xa bao giờ cũng bao dung.
Những ngày ở Trường Sa, tôi thật sự ấn tượng về hình ảnh người chiến sĩ giữ đảo vững vàng giữa sóng gió biển khơi. Ấn tượng bởi không gian Trường Sa bình dị, yên lành. Ấn tượng bởi biển, đảo của ta giàu, đẹp nhường nào. Tôi khâm phục ý chí, nghị lực phi thường của những người giữ đảo, các anh đang viết tiếp khúc tráng ca từ thuở cha ông hiên ngang vượt biển bằng con thuyền gỗ mong manh ra trấn giữ “phên giậu” của Tổ quốc giữa trùng khơi...
Gắn bó, chia sẻ với cuộc sống gian khổ của những người giữ đảo, tôi càng hiểu thêm tình đất, tình người Trường Sa. Bộ đội ở đảo mắt đen, da nâu, đầu đội trời, ngực chắn sóng Biển Đông, chân trần đạp trên cát bỏng vần vũ ươm mầm những cây phong ba... là minh chứng khẳng định sức sống mãnh liệt ở nơi “đầu sóng ngọn gió”.
Sau những ngày vượt biển để đến với người chiến sĩ nơi sóng gió đảo xa, tôi cảm nhận sâu sắc nét riêng rẽ-đảo xa vẫn một tiếng làng. Họ chấp nhận đối mặt với gian khổ và thử thách để gieo mầm hạnh phúc và xây loa thành trên biển. Ngày qua ngày, tình quân dân bền chặt đã tạo nên khối sức mạnh đoàn kết, thống nhất để họ vững tin giữ đảo. Tuy cách xa đất liền vời vợi hàng trăm hải lý nhưng tình đất, tình người vẫn gần lắm, Trường Sa ơi!
Tổ quốc nơi đầu sóng dẫu còn nhiều gian truân và thử thách, song quân và dân Trường Sa không ngại gian khổ, hy sinh. Trường Sa không đơn độc, bởi sau lưng họ là hậu phương, là sức mạnh của nhân dân!
Giờ đây, trước thềm xuân mới, tôi lại liên tưởng màu trắng tinh khiết của loài hoa bàng quả vuông nở về đêm (loài hoa được ví là hoa quỳnh của Trường Sa). Loài hoa giản dị, khiêm nhường, tỏa hương nồng nàn, dịu ngọt giữa khơi xa điệp trùng sóng vỗ.
Hình ảnh người chiến sĩ giữ đảo nâng niu những cánh hoa thủy chung, son sắt như tình yêu người chiến sĩ đối với quê hương, đất nước. Không gian lãng mạn, đầy chất thơ, nhạc gợi nhớ kỷ niệm nơi cầu tàu có cuộc chia tay của những người chiến sĩ tuổi mười tám, đôi mươi một sáng lần đầu ra đảo với bao nỗi niềm bịn rịn, luyến lưu, bối rối, xao lòng trước một người con gái.
Mặt biển đã bình yên, song đại dương còn tiềm ẩn những hiểm họa khôn lường. Dẫu còn nhiều khó khăn, gian khổ nhưng những người chiến sĩ vẫn coi mảnh đất nơi “đầu sóng ngọn gió” này là quê hương thứ hai của mình. Với họ, từ trong gian khổ, tình đất, tình người càng thêm mặn mà, đằm thắm. Tình yêu biển, đảo đã tiếp thêm sức mạnh và dũng khí cho họ...
Theo Quân đội nhân dân
Ý kiến bạn đọc (0)