Thơ tình cuối mùa thu
![]() |
Ảnh minh họa. |
Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu và hoa cúc
Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má
Hơi lạnh qua bàn tay
Tình ta như hàng cây
Tình ta như dòng sông
Mùa đi cùng tháng năm
Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại...
- Kìa bao người yêu mới
Xuân Quỳnh
Bình
Bài thơ tựa một bản nhạc du dương và êm ái thấm dần vào lòng bạn đọc. Qua đó, không đơn thuần tả cảnh đất trời vào độ cuối thu mà sâu xa hơn, tác giả muốn nói đến thứ tình cảm thiêng liêng của con người, đó là tình yêu. Tình yêu được dệt bởi bức tranh phong cảnh vào cuối thu càng trở nên độc đáo mang nhiều dư vị, dư âm.
Mở đầu bài thơ là hình ảnh: mây trắng, lá vàng, dòng nước mênh mang, hoa cúc. Mỗi sự vật, hiện tượng đều mang những đặc điểm sắc thái khác nhau nhưng tựu chung lại là một sự rơi rớt, lạc lõng, nhỏ bé. Đó là những dự cảm dự báo về một mùa thu sắp qua đi. Lá rụng về cội, dòng nước sẽ đi ra biển cả cũng như mùa thu đến rồi đi, đó là quy luật đất trời mà muôn đời nay vẫn vậy.
Hình ảnh làn gió heo may là hình ảnh đẹp giàu sức gợi tả. Hình ảnh này như là một nhân chứng của tình yêu đã chứng kiến biết bao cuộc hò hẹn của anh và em. Ký ức chợt sống dậy, kỉ niệm tình yêu ùa về. Ta đang sống trong hạnh phúc bởi tình yêu hiện tại nhưng cũng ngây ngất khi nhớ về quá khứ- một quá khứ cũng ắp đầy thương yêu.
Trong tình yêu, sự chân thành sẽ được đáp đền xứng đáng. Với Xuân Quỳnh cũng vậy, khi yêu chị luôn đòi hỏi ở tình cảm đó một sự thấu hiểu, sẻ chia, một sự chân thành để cùng nhau vượt qua biết bao gió bão, thác lũ đi đến bến bờ hạnh phúc. Âu đó cũng là tâm trạng chung của những người đang yêu.
Nhịp thơ nhẹ nhàng, trầm buồn đưa người đọc đi từ hiện tại đến quá khứ rồi lại từ quá khứ trở về với hiện tại.
Thời gian qua đi không bao giờ trở lại cũng như thu qua rồi đông tới để lại cho ta biết bao bùi ngùi nuối tiếc. Lớp bụi thời gian đã phủ mờ tất cả, con người muốn níu kéo tuổi xuân nhưng đó là một việc không tưởng. Mọi thứ đến rồi đi chỉ còn lại tình yêu là trường tồn với thời gian và sống mãi cùng năm tháng.
Câu thơ "Chỉ còn anh và em" được tác giả nhắc đi nhắc lại bốn lần trong một bài thơ như lời khẳng định cho chân lý: Vạn vật có thể chuyển xoay nhưng tình yêu mà ta dành cho nhau luôn bất diệt.
Lời thơ giản dị trong sáng, tứ thơ khoan thai, nhịp nhàng như được nói lên bằng chính nỗi lòng của nhà thơ. Đó là một trái tim luôn chan chứa yêu thương, luôn đòi hỏi đến cùng của mọi cung bậc cảm xúc, luôn khát khao yêu thương và sống hết mình, sống đến tận cùng mọi giác quan của yêu thương đó.
Ý kiến bạn đọc (0)