Đôi bạn
Bà nội Lụt chạy vào thấy chiếc máy bay nằm chỏng chơ dưới đất. Cánh một đằng, thân một nẻo, dây điện loằng ngoằng bên cạnh mấy quả pin. Thằng Lụt nhìn bà, mếu máo. Thằng Đẩu đang ngồi thu lu góc nhà, mặt tái xanh. Bà nội Lụt xách tay thằng Đẩu đưa ra giữa nhà định tét vào mông nó, nhưng bà vội rụt tay lại khi nghe thằng bé cất tiếng nghẹn ngào:
- Bà ơi! Không phải cháu. Cháu không làm hỏng máy bay của Lụt đâu. Cháu chỉ cầm để xem thì Lụt chạy vào giật mạnh nên rơi xuống mới vỡ thế này.
Minh họa: ĐINH HƯƠNG. |
Thằng Lụt không vừa:
- Không phải mày thì ai vào đây nữa. Tao đã nói không cho xem mà mày cứ lấy thì làm sao tao không giật lại cơ chứ.
Bà Hà xoa đầu Lụt:
- Thôi đừng có lu loa nữa. Con trai gì đụng đến là ăn vạ, mạnh mẽ lên chứ. Còn thằng Đẩu, liệu mà chơi đừng tranh nhau nữa, nếu không bà đánh đòn nghe chưa.
Thằng Lụt năm nay vào học lớp bốn. Nó được bà chiều chuộng nên ăn uống chẳng thiếu thứ gì. Người mập ú, hai cái má phúng phính như bánh đúc. Chân tay thằng Lụt như ngắn lại, đi đứng nặng nề lắm. Nhiều khi mẹ nó cứ mắng: “Ăn cho nhiều lắm béo phì lên, không có thuốc chữa đâu”. Là nói thế để so với thằng Đẩu chứ cũng chưa đến nỗi nào.
Nó sinh ra khi bố đang đi công tác chống bão lụt, vì thế nên mẹ đặt tên ở nhà của nó là Lụt. Bố Lụt là bộ đội biên phòng. Trong một đợt cùng đơn vị đi chống bão lụt cho dân, bố cùng đồng đội nhảy xuống cứu người đuối nước thì trên thượng nguồn một khúc gỗ lao về đâm vào người bố. Bị bất ngờ, đau đớn, bố Lụt lảo đảo chới với rồi cuốn theo dòng nước chảy xiết. Sau mấy ngày thì người ta đưa bố Lụt về để tang, chôn cất. Mẹ ôm nó đang còn đỏ hỏn, khóc hết nước mắt.
Từ ngày thằng Lụt sinh ra nó được cả nhà chăm sóc, chiều chuộng coi nó như cục vàng, nên nó không biết làm gì ngoài việc học. Được cái thằng Lụt học giỏi nên mẹ nó cũng yên tâm.
Mẹ Lụt là bác sĩ. Sau đợt tham gia chống dịch Covid, mẹ nó nhận thằng Đẩu về nuôi. Bố mẹ Đẩu đã bị dịch bệnh Covid quái ác cướp mất. Từ khi bố mẹ mất, nó ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Hàng xóm xúm vào giúp đỡ nó cái ăn, cái mặc nhưng chưa có ai nhận nuôi vì dịch Covid bùng phát, mọi việc không biết đâu mà lần. Chị Thương thấy nó bơ vơ nên đưa về nuôi cho có bạn với thằng Lụt.
Cái ngày chị đưa Đẩu về, bà Hà cứ cằn nhằn: “Thêm người thêm cái ăn, cái mặc, rồi học hành mà con đi công tác thường xuyên, mẹ sức đâu mà chăm. Chăm con mình chưa thỏa lại chăm con người”.
- Mẹ ạ! Lá lành đùm lá rách. Thằng bé đã không còn người thân, mình chịu khó san sẻ, chăm sóc nó làm phúc, âu cũng là làm vui lòng chồng con nơi suối vàng.
Thằng Lụt nhìn mẹ: “Mẹ ơi! Mẹ đưa thằng Đẩu về mẹ có còn thương yêu con như trước không?” Rồi nhìn thằng Đẩu: “Tao không thích mày. Mày đừng có mà giành mẹ với tao”.
Chị Thương xoa đầu con, mắt nhìn thằng Đẩu: “Không sao đâu con. Mẹ luôn yêu thương con mà. Mẹ coi hai đứa như anh em”.
Thằng Đẩu rụt rè, nó sợ bà Hà, không gần được với thằng Lụt nên cứ thui thủi một mình. Nó buồn lắm. Nó nhớ bố mẹ, nước mắt trào ra nghẹn ngào. Nó cùng tuổi với Lụt. Nhà nghèo nên nó học hành không được tốt như Lụt, nhưng những hiểu biết thiên nhiên, về việc nhà thì nó rành. Nhiều hôm học bài về cây cối, con vật nó còn giải thích cho Lụt. Nó giảng giải cặn kẽ, có khi vẽ hình ra giấy. Tính nó thế, hơn nữa nó muốn thằng Lụt gần gũi với nó hơn.
Sáng nay mẹ và bà đi vắng, thằng Lụt cứ quanh quẩn bên lồng chim. Hôm qua chú ở quê về chơi cho nó con chào mào. Nó không biết cho chim ăn gì. Đẩu bày nó lấy mấy quả ớt chín đỏ trong tủ cho chim ăn. Nó lấy tay di vào đầu thằng Đẩu:
- Mày định giết chim tao à? Sao chim lại ăn ớt được!
- Không đâu, ở quê tao nuôi chào mào cho nó ăn ớt mà. Mà chào mào ăn ớt thì nó hót mới hay cơ.
Thằng Lụt vào lấy mấy quả ớt treo bên lồng. Chú chim ngó ngó, nghiêng nghiêng rồi mổ mổ quả ớt, xong quay ra hót chíp, chiu như tỏ lời cảm ơn. Hai đứa cho chim ăn xong quay ra rửa tay. Chiếc lồng đậy không chặt, con chim rúc đầu qua nắp rồi có cơ hội nhảy choi choi ra khỏi lồng. Thằng Lụt thấy thế chạy đuổi vồ theo con chim.
Con chó nhà hàng xóm cũng lao ra như muốn tranh chim với thằng Lụt. Tức tối nó ngoạm vào tay thằng Lụt. Hai cái răng bập vào tay. Thằng Lụt đau quá hét toáng lên, hoảng hốt không biết phải làm gì. Như hiểu ra, Đẩu chạy vội vào nhà lấy nước xà phòng rửa vết thương cho Lụt rồi lấy miếng vải sạch băng lại. May mà thằng Lụt mặc áo dài tay nên chỉ xước nhẹ, rớm máu.
Chị Thương nghe tiếng ngáy đều đều trong phòng của hai đứa trẻ ngây thơ. Những tâm sự của chúng làm cho chị ấm lòng. Rồi đây chị sẽ đưa hai đứa về quê Đẩu, cho chúng được vui chơi như mong muốn. Ngoài trời, những giọt mưa đầu hạ tí tách, đếm thời gian vùn vụt trôi... |
Mẹ Lụt thấy mọi người xúm xít nơi ngõ, thằng Lụt nước mắt lưng tròng, chị rẽ đám người cõng thằng Lụt về, lau vết thương băng bó lại cho nó rồi đưa đi tiêm phòng. Thằng Đẩu thấy bà Hà đang than thở về đứa cháu, nó sợ cứ rón rén đầu hồi không dám vào nhà. Bà Hà thấy thế liền gọi nó vào:
- Này! Ai bày cháu rửa nước xà phòng cho thằng Lụt vậy?
- Dạ bà cháu khi còn sống có nói vậy nên cháu nhớ ra.
- Giỏi lắm. Cái gì ở quê cũng biết. Không bù cho thằng Lụt nhà bà chỉ biết ăn học thôi. Những việc vặt nó có biết gì đâu. Thôi vào giúp bà nhặt rau để bà nấu cơm.
Thằng Đẩu đã bớt sợ. Nó thấy lòng mình vui vui khi thấy bà gần gũi với nó hơn. Rồi nó nghĩ đến bà, đến bố mẹ nó.
Thằng Lụt đã lành vết thương. Hôm nay nghỉ học, Lụt mua mấy gói kẹo gọi Đẩu vào cùng ăn, nó cảm ơn Đẩu nhiều lắm. Đẩu thấy vui, lần đầu tiên nó được Lụt quan tâm, thân thiết như vậy. Rồi Lụt lấy máy tính ra bày cho Đẩu cách mở máy để học. Thằng Đẩu đã bao giờ sờ đến máy tính đâu mà biết. Nó nhìn bàn tay Lụt bấm bàn phím vi tính điêu luyện như người đánh đàn Organ mà nó đã thấy ở đám cưới. Thật thán phục. Giá như nó cũng có điều kiện để được học hành như Lụt. Thằng Lụt thấy Đẩu ngồi ngớ ra liền bảo: “Rồi tớ sẽ giúp cậu”.
Từ khi có Đẩu, bà Hà như có thêm người giúp đỡ công việc. Khi thì nhặt rau, khi thì quét sân, lúc thì đặt cho bà nồi cơm. Tình thương đã níu kéo hai bà cháu gần gũi nhau hơn. Bà mua thứ gì cho Lụt thì đều mua cho Đẩu. Lụt thấy Đẩu chăm chỉ việc nhà nên cũng thường làm chung với Đẩu kẻo bà cứ mắng là không biết làm gì.
Tối thứ bảy không học bài, Lụt và Đẩu đi ngủ sớm. Đẩu say sưa nằm nghe Lụt kể về truyện Doraemon. Giọng thằng Lụt ấm áp, Đẩu nghe cứ phục tài nhớ của Lụt. Rồi đến lượt Đẩu kể chuyện quê cho Lụt nghe. Quê Đẩu có núi, có rừng, có dòng sông xanh mát uốn lượn lưng đồi. Những nếp nhà thấp bé nấp dưới bóng lũy tre xanh. Ngày hè, mấy đứa rủ nhau ra sông tắm rồi cùng nhau thả diều.
Những chiếc sáo diều vi vu trong gió cất lên bản nhạc làm say đắm lòng người. Mùa sim, chúng rủ nhau lên đồi hái từng bao sim chín mọng, mẹ đưa lên chợ bán rồi mua sách vở về để học. Nhà nghèo nên Đẩu không có sách truyện để đọc, thỉnh thoảng ghé vào thư viện trường đọc qua loa. Về nhà còn bao nhiêu là việc. Thích nhất là được lên đồi bẫy chim. Nào chim sáo, chim chào mào... đưa về nuôi, tập cho chúng hót, tập nói tiếng người.
Thằng Lụt nghe Đẩu kể cứ xuýt xoa “thích thật, thích thật”. Đẩu kể mà giọng cứ thấy buồn, giờ thì không còn bố mẹ, không còn được thương yêu trong vòng tay âu yếm, không còn những ngày theo mẹ hái măng, hái nấm. "Mà Lụt này, quê tớ có loại nấm tràm vừa đăng đắng, vừa béo, nấu với canh rau khoai, rau muống ăn ngon ơi là ngon", thằng Đẩu nói, giọng nó rưng rưng.
Hai bàn tay mò mẫm trong đêm rồi hai đứa ôm chầm lấy nhau, tiếng thằng Lụt nhỏ nhẹ: “Bỏ qua chuyện trước kia nhé, chúng mình sẽ là đôi bạn tốt. Mẹ bảo thế”.
Nước mắt thằng Đẩu lăn dài trên gò má, nóng ấm trên tay thằng Lụt. Một lúc tiếng thằng Đẩu nói nghèn nghẹn: “Hè này hai đứa mình xin mẹ đưa về quê Đẩu chơi nhé. Mình sẽ đưa bạn đi xem thác Mơ nơi mẹ đã đưa Đẩu đến đó. Và rồi mình sẽ cùng hái hoa rừng về cắm”.
Chị Thương nghe tiếng ngáy đều đều trong phòng của hai đứa trẻ ngây thơ. Những tâm sự của chúng làm cho chị ấm lòng. Rồi đây chị sẽ đưa hai đứa về quê Đẩu, cho chúng được vui chơi như mong muốn. Ngoài trời, những giọt mưa đầu hạ tí tách, đếm thời gian vùn vụt trôi...
Truyện ngắn của Nguyễn Đại Duẫn
Ý kiến bạn đọc (0)