Đôi mắt bồ câu
Tôi thực sự lúng túng trước những giọt nước mắt đột ngột rơi của Thy. Đôi khi, vì lúng túng quá người ta trở nên ngơ ngẩn và mất đi sự chủ động của bản thân mình. Tôi không làm được việc giản đơn là cất lời nói an ủi hay thể hiện động tác vỗ về em đúng lúc mà chỉ nằm im lặng ở giường kế bên nhìn em, lắng nghe tiếng thút thít của em.
![]() |
Minh họa: Đinh Hương |
Cách đây chừng 5 phút thôi, em còn vui vẻ trò chuyện online với con gái nhỏ ở nhà. Qua những âm thanh từ chiếc điện thoại, tôi biết, con bé ngồi bên bố nó. Hai mẹ con líu lo những chuyện không đầu không cuối khiến tôi hình dung ra một gia đình ấm áp hạnh phúc. Con gái em bằng tuổi con tôi, mà con bé hỏi han mẹ ân cần, ra dáng lắm. Tôi hơi chờn chờn khi nghe thấy anh chồng gằn giọng có phần cục cằn, nếu không nói là thô lỗ. Tôi cảm nhận rõ người vợ xa nhà đang cố gắng nhẫn nại giữ lấy sự dịu nhẹ, nồng ấm với chồng mình.
Khoảng thinh lặng kéo dài hơi lâu trong căn phòng sang trọng của khách sạn 5 sao. Chỉ có tiếng thút thít không dừng được nấc lên nghẹn ngào. Ánh đèn vàng càng làm cho không khí căn phòng trầm buồn hơn. Thy xoay mình quay vào phía tường để giấu đi đôi mắt bồ câu đang ngân ngấn nước, em co người lại. Chưa biết chuyện gì xảy ra nên tôi không biết phải nói gì. Thật may là dù em không nhìn tôi nhưng đã bắt đầu chủ động cất lên lời thì thầm:
“Chị biết vì sao em được đi chuyến công tác này không? Dù em chỉ là nhân viên quèn trong cơ quan…”
Tôi không nói gì vì đương nhiên, làm sao tôi biết được lý do của em, tôi và em chưa từng biết nhau cho đến khi người ta sắp xếp chúng tôi chung phòng khách sạn.
“Anh Trưởng khoa nhường cho em suất đi công tác này, một phần vì anh ấy đi đây đó nhiều rồi, một phần vì muốn em có cơ hội đi ra nước ngoài học tập, nhân tiện được thư thả đầu óc. Khoa em các anh chị đều tốt tính và thương yêu, đùm bọc em. Họ biết hoàn cảnh em khổ”.
Vai em lại rung lên. Tôi thẽ thọt, chân thật: “Chị tưởng cuộc sống của em cũng tốt chứ. Chồng con đề huề, công việc trong Nhà nước ổn định. Có gì phải suy nghĩ hả em?”.
“Vâng, việc của em cũng tạm ổn. Nhưng cuộc sống gia đình của em không như nhiều người tưởng… Giá mà cứ ở đây mãi thế này thì tốt”. Lời Thy nói làm tôi há hốc mồm. Thy có biết tôi mong từng giây, từng phút đến ngày về nhà. Đương nhiên không phải vì tôi không muốn ở cùng với mọi người trong đoàn, mà vì nỗi nhớ con khuấy lòng da diết. Ai đi xa chả mong về nhà. Thy bảo tôi làm sao có thể hiểu được chuyến đi này ý nghĩa thế nào với em.
Từ khi lấy chồng, chưa bao giờ em được phép đi chơi, dù gần hay xa. Chán quá rồi nên liều mình em đi, và nhờ anh chị cơ quan can thiệp nữa, chồng em mới chịu bó tay dù vẫn hậm hực, chả hài lòng. Cảm giác thoát lồng, tự do sung sướng quá. Em chưa bao giờ được ngủ nghỉ ngon lành, thoải mái thế.
Em nói trong đoàn có nhiều người, nhưng em may mắn vì chung phòng với tôi. Suốt cuộc đời em sẽ không thể quên những kỷ niệm đẹp đẽ cùng tôi ở chuyến đi này. Cảm giác vừa xúc động vừa ngượng ngùng dâng lên trong tôi trước những lời chân thành em dành cho mình.
Những tâm sự gan ruột của em cứ thế tuôn ra theo xúc cảm.
Em lấy chồng không phải vì yêu. Cuộc tình đầu với em như nắng mới. Long lanh. Đẹp đẽ. Đắm say. Rồi nhanh chóng tan biến thành muôn buổi hoàng hôn buồn dai dẳng ám ảnh em suốt tháng ngày sau. Hắn bỏ em theo cô gái nhà giàu. Tình yêu của em tan vỡ không khác gì phim ảnh.
Đọc rồi, xem rồi, biết rồi… mà mình ở trong bi kịch ấy nó vẫn thật khó để chấp nhận. Đấm ngực mình mãi thì chỉ mình đau. Mình đau một, bố mẹ đau mười. Lấy chồng là cách tốt nhất kết thúc bi kịch. Nhưng em đâu ngờ rằng, thước phim cuộc đời dài lắm, kết thúc bi kịch này lại có một bi kịch khác mở ra.
Gái có chồng như chim vào lồng, Thy biết mình phải sống sao cho trọn nghĩa tình. Từ khi lấy chồng, lầm lũi và ngoan lành, đó là em. Tất tần tật việc trong nhà ngoài ngõ em lo. Người ta bảo, trong gia đình ai làm ra kinh tế, ai lo được việc thì người ấy là trụ cột quyền uy. Em làm ra kinh tế, em lo được việc nhưng uy quyền phải là chồng em. Chồng bảo sao vợ phải làm vậy.
Chồng hằn học Thy vì nghe bạn bè xách mé về chuyện yêu đương trước kia của em. Bình thường chồng Thy có thể hiện yêu thương và đôi lúc còn tỏ ra chiều chuộng vợ. Nhưng mỗi lần cơn điên lên không giải thích được tại sao hắn thành hổ dữ. Đánh vợ hôm trước, hôm sau tỉnh rượu, chồng lại xoa xuýt xin lỗi, rồi coi như không có chuyện gì.
Thy loay hoay với bi kịch chưa thể nào gỡ ra. Bỏ ư? Nhìn đôi mắt đầy hằn học của chồng, Thy lại thấy sợ hơn. Chưa bỏ được người chồng vũ phu thì Thy có bầu. Những trận đòn bỗng ngưng.
Tưởng con gái xuất hiện là tấm bùa hộ mệnh, giúp cuộc sống gia đình của Thy trở nên êm ấm. Chồng Thy yêu con thực lòng, tình yêu của chồng dành cho con gái bé bỏng Thy cảm nhận rõ. Bao lần ngắm chồng bế bồng, cưng nựng con, em thở ra một cách nhẹ nhõm. Khi con gái được 11 tháng tuổi, công ty chồng Thy không may làm ăn lụi bại, hắn mất việc.
Đám mây đen tối lại bao trùm cuộc sống của Thy. Tâm tính chồng càng cáu bẳn, cục cằn hơn trước. Thy đã cố gắng bao lần giấu giếm cơ quan chuyện vợ chồng lục đục, hay ho gì mà kể. Cứ 5 giờ chiều tan làm, anh chị đồng nghiệp thấy Thy lấm lét nhìn đồng hồ, nhanh chóng lao xe về nhà ngay, nhất quyết không đi bất cứ đâu thì tưởng chồng Thy yêu vợ quá nên mới giữ vợ đến vậy. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Gò má tím bầm, hốc mắt sâu hoắm, tóc tai phờ phạc vì mất ngủ không thể giấu giếm mọi ánh nhìn. Đồng nghiệp biết chuyện khuyên bỏ người chồng đểu ấy đi.
Tôi đồng tình với họ. Nếu để khuyên gì em ngay lúc này thì tôi chỉ có thể khuyên dứt bỏ người chồng. Tôi bảo Thy, chỉ có em mới biết được chính xác em nên làm gì, con đường nào em sẽ bước tiếp và dù làm gì thì cũng phải tìm thấy ánh sáng trong cuộc sống của mình. Giữ cái mớ bùng nhùng, đen tối ấy suốt cuộc đời thì phí hoài thời gian sống quá.
Tôi biết, em khổ tâm dằn vặt vì người đầu gối tay ấp với em tuy làm chồng không tốt nhưng lại làm người bố tốt. Trước em cam phận vì bố mẹ, sau em nghĩ vì con gái. Nếu em mạnh mẽ tìm cho mình cánh cửa mới để được chạm tay vào hạnh phúc thì đâu có gì sai. Con gái em lớn lên, nó sẽ hiểu, cảm thông cho em. Còn nếu thực sự duyên nợ vợ chồng chưa thể dứt được, thì bằng cách nào đó, em phải chủ động cân bằng cuộc sống của chính mình.
Mặt trời gõ ô cửa kính. Đôi mắt bồ cầu chớp chớp nhìn tôi long lanh. Thy dậy từ lúc nào tôi chẳng hề hay biết. Mắt em đẹp thật đấy. Tôi thốt lên lời ca ngợi như gã đàn ông bất ngờ gặp gái đẹp. Em nhăn nhở cười. Thy lúc này vô ưu, khác hẳn Thy đêm qua. Tôi những tưởng trên gương mặt rạng rỡ của em chưa từng có giọt nước mắt nào xuất hiện trong đời. Mà trừ buổi tối khác lạ hôm qua, còn suốt mấy ngày trước ở cùng em, tôi thấy em toàn cười.
Thy nhấc máy gọi để rủ một anh chàng trong đoàn cùng xuống ăn sáng. Giọng em vui vẻ, có phần trêu đùa. Thy mất hút sau cánh cửa lúc tôi còn chần chừ chưa chịu lật chiếc chăn ấm áp ra khỏi thân mình để khởi động ngày mới.
Bầu trời thành phố xa lạ này thật đỏng đảnh, vừa nắng rực rỡ đã có thể mưa ngay. Nhưng cơn mưa cũng nhanh chóng qua đi, chúng đến như chỉ để cuốn đi những hạt bụi vương vất. Sau cơn mưa, đường phố càng trong trẻo, yên lành. Hôm nay Thy rủ tôi ra ngoài ngắm đường phố. Gặp gì đẹp hoặc lạ Thy đều thốt lên hệt một cô bé lâu ngày mới được bố mẹ đưa ra phố chơi.
“Mai về rồi chị đừng quên em nhé?”
“Ừ, quên làm sao được. Khi nào về quê chị thì nhớ alo, ghé chị chơi.”
“Vâng. Tất nhiên rồi chị”.
Chuyến đi kết thúc. Sự háo hức được trở về bên gia đình khiến tôi nhanh chóng quên đi câu chuyện của em. Tôi lại về với guồng quay công việc quen thuộc, ở khoảng trời vốn không có em. Thời gian mới về, chúng tôi còn nhắn tin hỏi thăm nhau. Tôi hỏi, em ổn không? Em trả lời, em vẫn bình thường.
Tôi đã mong tin nhắn của em dài hơn, mà em chỉ dừng lại ở đó. Vẫn bình thường là như thế nào nhỉ? Tôi chưa kịp tìm lời giải cho thắc mắc của mình thì bánh xe thời gian lại tiếp tục lăn và tạo thêm khoảng cách xa vời giữa những người từng gặp nhau trong đời.
Thấm thoắt cuộc gặp gỡ giữa tôi và em diễn ra đã ba năm. Con chim bồ câu trên đường phố hôm nay bất chợt làm tôi nghĩ về em khi tôi bắt gặp đôi mắt đó. Đôi mắt đẹp long lanh ngân ngấn nước. Tôi rút chiếc điện thoại ra, ngập ngừng gõ chữ rồi xóa, rồi lại gõ: “Em ổn không em?…”. Trong lòng thầm hy vọng, sau ba năm, em đã tìm thấy ánh sáng trong cuộc hôn nhân của mình.
- Hè này, mẹ tao hứa sẽ cho tao về ngoại. Thằng Phan và thằng Xô khoe với nhau niềm vui vì có mẹ. Chúng liếc nhìn Thương bằng cặp mắt đồng cảm:
- Mẹ mày mất rồi. Ba thì đi làm ăn xa. Bà ngoại mày thì già yếu. Tội mày. Phan bảo.
Trần Ngọc Mỹ
Ý kiến bạn đọc (0)